Sư phụ tôi là thần tiên - Dương Bách Xuyên (full) - Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới

 

Ngoài ra, hắn mơ hồ cảm giác được kể từ khi hắn giết chết Cửu Kiếm Tiên Quân và trở thành phong hào Tiên Quân Càn Khôn, mọi giác quan của hắn đều trở nên nhạy bén hơn nhiều. Điều này khiến hắn nghĩ đến phong hào được Thiên Đạo công nhận có thể không chỉ là tên gọi, mà còn mang đến một số lợi ích tiềm ẩn mà chính bản thân hắn cũng chưa rõ.  

 

Thôi cứ đợi sau này rồi tìm người hỏi thử.  

 

Tổng thể mà nói, vẫn là do thực lực của hắn mạnh mẽ.  

 

Nghĩ lại thì cũng đúng, bây giờ hắn đã là một Tiên Quân đại viên mãn thực sự, chỉ cách Tiên Vương một bước nữa thôi.  

 

Trong quá trình này, hắn đã phải trả giá những gì chỉ có bản thân hắn biết rõ.  

 

Thêm vào đó là các bí pháp thần thông và bảo vật trên người, việc giết chết hai Ma tộc tương đương với Tiên Vương trung kỳ dường như cũng bình thường, không có gì đáng tự mãn. Ừm, không thể kiêu ngạo tự mãn được, bởi vì kẻ thù trong tương lai sẽ chỉ càng mạnh mẽ hơn.  

 

Mặc dù trong lòng tự nhắc nhở như vậy, nhưng trên khuôn mặt hắn vẫn không thể che giấu nụ cười tự mãn.  

 

Sau khi trận chiến kết thúc, Dương Bách Xuyên không quên dọn dẹp chiến trường, hắn chỉ phất tay một cái, pháp khí trữ vật trên người hai Ma tộc đã bị thu lấy, sau đó hắn ném vào không gian bình Càn Khôn.  

 

Lúc này hắn mới quay người bước về phía Đông Phương Thiết Nhân.  

 

Vừa đi được một lúc, hắn lại phát hiện Đông Phương Thiết Nhân đang trố mắt nhìn mình với vẻ mặt như nhìn thấy quái vật.  

 

“Nhìn gì thế? Chẳng lẽ trên mặt ta có lọ à?” Dương Bách Xuyên cười nói.  

 

“Ừ, đúng là có lọ thật…” Đông Phương Thiết Nhân trêu ghẹo rồi đứng dậy.  

 

Thương thế của hắn vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, nhưng đã tốt hơn trước rất nhiều. Trong lúc Dương Bách Xuyênn chiến đấu với hai Ma tộc, Đông Phương Thiết Nhân vẫn luôn chú ý, hắn nghĩ là nếu Dương Bách Xuyênn không thể địch lại thì hắn sẽ cố gắng hồi phục chút sức lực để lao lên giúp đỡ, dù có phải liều mạng cũng không hối tiếc.  

 

Nhưng kết quả của trận chiến lại vượt quá sức tưởng tưởng của hắn.  

 

Dương Bách Xuyên chỉ mất chưa đến mười phút để kết thúc trận chiến, thật không ngờ chỉ trong vài tháng không gặp, hắn lại trưởng thành như thế?  

 

Đương nhiên, Đông Phương Thiết Nhân cũng thấy rõ vai trò của Hồng Y trong trận chiến này, thật sự khiến Đông Phương Thiết Nhân không khỏi ghen tị, nhưng nhiều hơn là vui mừng cho Dương Bách Xuyên, đây chính là huynh đệ của Đông Phương Thiết Nhân hắn.  

 

Đông Phương Thiết Nhân hít sâu một hơi để xua tan những suy nghĩ lộn xộn, sau đó lên tiếng: “Xuyên Tử, nơi này không nên ở lại lâu, chúng ta rời khỏi đây trước đã. Ma Huyền dẫn theo dị chủng Ma tộc đang ở gần đây, chúng ta đi mau đi.”  

 

Mặc dù Dương Bách Xuyên không sợ, nhưng cũng không kiêu ngạo, qua lời kể của Đông Phương Thiết Nhân, hắn cũng thấy kiêng dè Ma Huyền đại nhân. Dương Bách Xuyênn hiểu rõ tính cách của Đông Phương Thiết Nhân không phải là người hay sợ hãi, nhưng hắn lại nhấn mạnh nhiều lần về Ma Huyền, vậy chắc chắn là có lý do.  

 

Hắn lập tức gật đầu đáp: “Cũng được, chúng ta đi tìm đám người Lạc Dương thôi.”  

 

Ngay sau đó, cả hai quay người rời đi.  

 

Nhưng đúng lúc này, một giọng nói âm trầm lạnh lẽo vang lên: “Giết người của bản vương rồi muốn đi dễ dàng như vậy sao?”  

 

“Ma Huyền!” Sắc mặt Đông Phương Thiết Nhân lập tức thay đổi, hắn quay đầu lại thì thấy trên một ngọn băng sơn nhỏ không biết từ lúc nào đã xuất hiện một thanh niên tóc đỏ, toàn thân mặc trường bào màu xanh, hai tay chắp sau lưng, trông như chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, gương mặt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm vào bọn họ.  

 

Dương Bách Xuyên cũng nhìn theo, trong lòng đầy tò mò, rốt cuộc Ma tộc này là nhân vật thế nào mà có thể khiến Đông Phương Thiết Nhân dè chừng đến vậy?  

 

Không cảm nhận được bất kỳ khí tức nào, cũng không thể nhìn thấu đối phương.  

 

Trong lòng Dương Bách Xuyên cảm thấy nặng nề, hắn thầm nghĩ: “Cao thủ…”  

 

Ngay sau đó, bốn phía bất chợt xuất hiện hơn mười Ma tộc, từng tên đứng im lặng bao vây hắn và Đông Phương Thiết Nhân.  

eyJpdiI6IjUzcWZWUGZaWW90WldIcXdlTjhsNVE9PSIsInZhbHVlIjoiMWxuaWRZUmRNSGh3dUgzcE5kS3JDVWNhbkQrOWpRVGs2OXNvN3FmTVwvOHErZUljUHZETmUyaFlRcWhhMGpUSXMiLCJtYWMiOiJmMmQzYzA1NTNlNDFiMzhlNDQxNTUyN2I4YmRkMTMyMjJkNDUyNTY4MjhmMDk2MWI1NThhMTliM2M4NDM5OGE4In0=
eyJpdiI6IlB2ak5jVWE0R3dvYjZzOHRUSEJSMEE9PSIsInZhbHVlIjoiYTd0S2lPWU55NENZbmE0TkppUUE5XC96YThybDZ6MWh2UTFtTU9FeXBrckZ5aTJNMTFcL3IzUFhWTzB0VFBkVVhWNklmTU9HUXpFcWdNdStFN29SQ0ZLNnB5NzE5dFlSNDlpR0pyV0FoY2hkNE1zYm9wOEx4dUNOOVJlWGw0UE10ME1ZK1J1MlZldTdLVGxRQzdzUUxLNUdSdjh6UjF5WTRmU2VWNkp0UndGMFV0XC92djRDVlBrTzEyUm5IWExNRnpPSlwvbXJaTUpORjMyOFp3M1BVd0hCNWRQM1Ywd3VkRUVSMmdCWEIyZUd1OGNpdXE5Mk9KSUJ1c2RFeHN6MWpmZmIwMEtzOUdVVStta1NyNDlkUm52elAzSklBUHlnclMxMjBWU0VqMGlPSXE5cGI3VnEwN0QzKzB1b25SVkVkcE9uQnpVNHBpRXF5b3VLYXVnVThqSllDSkc4Y0x6UldNQ3RVZzRVeTBDMkVMTVhQdUd2M05oRnMxRUVTcFVRSHExUm4xcWhRblwvZW84dHNsVmVnOHZBcE13ejIyaFlBU1gxKzVMVkF2MEZzOWZ5VlwvNkhtSjBKa3UwT1RyUWVLM3lnWHFLWUlMNzhsaG9DcnVpU1h6VFwvb0l4QWdCTXY0bnZQOHVcL1pDN0ExdW5Qa2dkMEN2WjJGeTJhN0poaEQ0Tnl6ZWRoTXVNTis2V2dVYU02WHhIUTZjdVROZjlQbVEzbWZPUkhHVVZkaERISUE9IiwibWFjIjoiZmQzOTAxODc5NmQzZWJlMTAwNjJkYmE1N2I1ZTU5NDIwNzdjZGEwZjc2YzUwMTIyNmNiNDYzNWRkNmZiZTYwMSJ9

Ma khí cường đại tràn ngập khắp nơi, Dương Bách Xuyên âm thầm cười khổ: “Lần này xem ra thực sự là có chút phiền toái rồi.”

Ads
';
Advertisement