Vân Phi Dương đi ra khỏi sơn động, đứng trước cự thạch, phải tay nắm chặt Đại Mạc Đao của Tôn Hữu Ưng.
Chuôi đao này nặng trăm cân, thân đao lộ ra cảm giác dày nặng, rất bất phàm.
"Xoát!"
Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ lên đao, khẩu quyết cực tốc vận chuyển, thuần nguyên lực ngưng tụ trong đao.
"Uống!"
Bỗng nhiên vung đao chém tới cự thạch.
Thuần nguyên lực bạo phát hình thành đao khí lạnh lùng, cường độ tới hai ngàn năm trăm trọng.
"Oanh!"
Cự thạch bị chém vỡ.
Vân Phi Dương thu đao, lắc lắc đầu.
- Lĩnh ngộ quá thấp, chỉ tăng phúc 500 trọng thuần nguyên lực.
Không tệ.
Tôn Hữu Ưng lĩnh hội mấy chục năm, tầng một cũng chỉ đề bạt một ngàn trọng thôi.
- Tiêu hao hơi lớn.
Vân Phi Dương chém một đao, thuần nguyên lực trong thân thể bay hơi không ít.
Huyền Giai vũ kỹ như Điệp Lãng đao pháp, uy lực càng mạnh, tiêu hao càng lớn, Tôn Hữu Ưng triển hai tầng Điệp Lãng, gần như hao phí một nửa thuần nguyên lực.
Tiêu hao không phải vấn đề đối với Vân Phi Dương, thuần nguyên lực bên trong Thuần Nguyên Hạch của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều.
- Phải siêng năng tu luyện mới được.
Vân Phi Dương thu đao, trở về sơn động.
Bất kể nói thế nào.
Điệp Lãng đao pháp rất thích hợp cho hắn, một khi hiểu rõ thì có thể trở thành viễn trình vũ kỹ, đối địch có chỗ tốt.
Tu luyện lát nữa trong động lại, Vân Phi Dương tính rời đi tìm kiếm hung thú để thực chiến diễn luyện.
Nhưng.
Mới vừa đi ra, tâm thần run lên bần bật, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra trong Thức Hải.
- Không tốt!
Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến, lúc này giẫm Cuồng Tông Phi Bộ hướng sơn lâm chạy trốn.
Thần Cách văn tuyến giác tỉnh nhiều để hắn có cảm ứng yếu ớt đối với nguy cơ sắp đến.
Rời đi không bao lâu, Đạo Mạo Nhiên từ giữa không trung bay xuống, rơi vào trước sơn động.
Khoảng cách hai người chưa đến mấy chục dặm.
Đạo Mạo Nhiên hơi nhắm mắt, cảm ứng Đại Mạc Đao đang cực tốc di động ở hai mươi dặm phía trước, kinh ngạc nói.
- Rõ ràng ở phụ cận, sao nguyên niệm khó dò xét thế ta?
Vân Phi Dương thủy chung vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, triệt để ẩn tàng khí tức, trừ phi mắt thường bắt được hắn.
"Hừ."
Đạo Mạo Nhiên cười lạnh nói.
- Trên người tên này có chí bảo ngăn cách khí tức.
- Nhưng chỉ cần cầm Đại Mạc Đao, dù trốn đến chân trời góc biển, lão phu cũng có thể bắt được!
Vân Phi Dương dựa vào Nghịch Thiên Quyết có thể che giấu mình, nhưng Đại Mạc Đao sau lưng lại bại lộ vị trí của hắn.
Tên này cũng không ngờ đến điểm này.
Chỉ cảm thấy vác một thanh đao rất suất nên không thu vào Phi Dương đại lục, nếu không, dù tu vi Đạo Mạo Nhiên thông thiên cũng không thể phát giác.
"Xoát!"
Trong núi rừng rậm rạp, Vân Phi Dương lóe lên một cái rồi biến mất, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.
Vừa rồi tâm thần run lên, cảm giác nguy hiểm phát sinh để hắn phán đoán có người đang đuổi giết chính mình.
Mà.
Thực lực rất mạnh, nếu không sẽ không dâng lên cảm giác không ổn mãnh liệt như vậy.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất