Ninh Tú Phân chớp đôi mắt to, mới sực nhớ ra – Đúng rồi, Vinh Cẩm Thiêm đã là người phụ trách đón tiếp Ninh đại thiếu gia.
Với tính cách của anh, sao có thể không điều tra tình hình nhà họ Ninh chứ.
Cô nghiêng người tự nhiên hôn chụt lên đôi môi mỏng dáng đẹp của anh.
Nghĩ một chút, cô cứ thế “chụt” “chụt” “chụt” hôn lên gương mặt tuấn tú và trán anh: “Đó, thù lao gấp ba.”
Gương mặt của Vinh mỹ nhân mấy chục năm sau còn có thể làm đỉnh lưu giới giải trí, cô hôn cũng coi như là cô được lợi còn gì?
Hôn xong, cô thấy Vinh Cẩm Thiêm bị hôn đến ngây người, sững sờ hồi lâu, rồi lại đỏ cả tai.
Ninh Tú Phân: “…”
Chàng trai, anh ôm em vào phòng tắm xem anh cởi hết quần áo tắm, anh sờ soạng quần em, cũng không thấy anh đỏ mặt, phóng khoáng lại gợi tình.
Hôn anh mấy cái, anh đỏ mặt cái gì?
Hay là ngài đây thuộc dạng kín đáo, tự mình chủ động trêu người ép người thì được, người khác chủ động trêu anh thì không chịu nổi?
Quả nhiên Vinh công tử quay mặt đi ra vẻ – Má, cô ấy hôn thật rồi!
Anh giữ vẻ điềm tĩnh lạnh lùng, khẽ ho một tiếng: “Hai nhánh nhà họ Ninh, trước khi bại liệt ông cụ là người nắm quyền nhà họ Ninh, sinh hai người con, cũng chính là hai nhánh họ Ninh hiện giờ.”
“Con cả Ninh Chính Khôn 60 tuổi, hiện là người thực sự nắm quyền nhà họ Ninh, sinh một trai hai gái, con thứ Ninh Chính Đình là hiệu trưởng Đại học Hong Kong, sinh năm người con trai.”
Anh dừng lại: “Nhưng con trai út của Ninh Chính Khôn là Ninh Bỉnh Phong lại không được ông cụ chọn làm người kế nhiệm nhà họ Ninh, mà lại chọn con trai cả của em trai Ninh Chính Đình là Ninh Bỉnh Vũ để bồi dưỡng, làm người kế nhiệm thế hệ sau.”
Đây cũng là lý do Ninh Bỉnh Vũ đến Thượng Hải.
Ninh Tú Phân nghe mà nhíu chặt lông mày xinh đẹp: “Vầy… Nghe qua đã cảm thấy nội bộ nhà họ Ninh rất phức tạp, e là có sóng gió tranh giành tài sản.”
Không bồi dưỡng con trai mình, lại bồi dưỡng con trai của em trai làm người kế nhiệm, ai mà vị tha như vậy chứ?
Vinh Cẩm Thiêm gật đầu, thản nhiên nói: “Từ trước giải phóng, nhà họ Ninh đã có mối làm ăn ở nước ngoài, đến nay trải rộng trong và ngoài nước.”
“Bến cảng Bắc Mỹ, mỏ dầu Trung Đông, bất động sản Hong Kong… Trước lợi ích khổng lồ như vậy, đừng nói anh em, ngay cả bố con tàn sát lẫn nhau cũng là chuyện bình thường.”
Tâm trạng Ninh Tú Phân vừa vui vừa lo.
Vừa nãy cứ nói đùa với anh về mấy tình tiết tiểu thuyết, thật ra là vì trong lòng cô không có sự chắc chắn, cảm xúc hơi rối loạn.
Mong đợi cả hai đời, cô đã chết một lần, bây giờ có thể sắp tìm được cha mẹ ruột, lại không nhịn được mà suy nghĩ –
Tại sao họ bỏ rơi mình, có phải vì không muốn có con gái không?
Hay vì lý do khác, vì bất đắc dĩ? Họ có thật sự thích cô – đứa con gái không lớn lên bên cạnh không?
Tâm trạng Ninh Tú Phân phức tạp, niềm vui và nỗi buồn Vinh Cẩm Thiêm đều thấy rõ.
Anh nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Tình thế bên trong những gia tộc Hong Kong đó rất phức tạp, anh sẽ giúp em tìm hiểu rõ hơn, xem trong nhà họ Ninh có mâu thuẫn hay phiền toái gì không.”
Ninh Bỉnh Vũ đã ở Thượng Hải rồi, không vội.
Cho dù Ninh Bỉnh Vũ về Hong Kong, sau này anh cũng sẽ thường xuyên qua lại với nhà họ Ninh, quyền chủ động nằm trong tay anh và Ninh Tú Phân.
Ưu thế thuộc về phe chúng ta, không đánh trận khi chưa chuẩn bị!
Tâm trạng Ninh Tú Phân thoải mái hơn nhiều, gật đầu: “Ừm!”
Vinh Cẩm Thiêm ăn xong chè trứng đường đỏ, sau đó đưa Ninh Tú Phân về ký túc xá của cô.
Ninh Tú Phân đứng dưới lầu ký túc xá của mình, nhìn Vinh Cẩm Thiêm, đôi mắt to cong cong: “Ngày kia em và ông bà khai trương cửa hàng, anh có đến không?”
Đôi mắt Vinh Cẩm Thiêm ngập tràn âu yếm: “Nếu không bận thì anh sẽ đến.”
Anh không chỉ sẽ đến, còn định tặng cô một bất ngờ, nhưng tạm thời giữ bí mật.
…
Ngày hôm sau, Ninh Tú Phân lại dành thời gian đến tiệm may của chú Phương.
Trước đó cô vẫn luôn giữ liên lạc điện thoại với chú Phương – ngay trước cửa nhà chú Phương có một bốt điện thoại công cộng.
Ninh Tú Phân gọi từ điện thoại công cộng ở trường, đều do người chỗ chú nghe máy.
Lần này cuối cùng chú Phương cũng phái hai người thợ chở từng bao đồ, đạp xe ba bánh đưa Ninh Tú Phân về trường.
Vòng tay gỗ trầm hương cổ thì để lại chỗ chú Phương.
Cũng coi như đôi bên đều vui vẻ.
Đến tối trước ngày khai trương cửa hàng mới, mọi chuyện đều sẵn sàng, chỉ đợi thời gian tới.
Ninh Tú Phân đứng trước gương dán trên tường ở cửa, xoay qua xoay lại gương mặt tròn nhỏ của mình.
Sau đó, cô bắt đầu thử dùng thỏi son Sở Hồng Ngọc tặng tô lên môi:
“Dương Dương, cậu nói xem nếu tớ trang điểm đậm một chút, có thể già dặn xinh đẹp như chị Hồng Ngọc không?”
Hôm nay là ngày khai trương cửa hàng của cô, cô cố gắng muốn mình trông chín chắn hơn chút.
Nghiêm Dương Dương đang học từ vựng tiếng Anh, liếc cô một cái, lắc đầu: “Không, cậu thế này chỉ xấu một cách độc đáo thôi.”
Ninh Tú Phân: “… Nghiêm đại tỷ, sao cậu đã nói thật còn nói rõ to?”
Nói xong, cô quay người định hỏi ý kiến Sở Hồng Ngọc.
Ai ngờ Sở Hồng Ngọc vừa hay cầm quần áo định đến trước gương thay, Ninh Tú Phân xoay người, hai người tông vào nhau.
Vòng eo thon vòng ngực đầy ép vào trước mắt khiến Ninh Tú Phân giật mình, suýt chút nữa chảy máu mũi, cô còn là con gái mà cũng không chịu nổi sự cám dỗ này!
Sở Hồng Ngọc vừa thay áo sơ mi, vừa nhìn cô gái nhỏ nhắn đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, uể oải cười: “Em gái nhìn gì đó?”
Ninh Tú Phân thành thật ghen tị: “Chị Ngọc à, dáng người chị đẹp quá, sóng sánh nhấp nhô.”
Không như cô, bộ ngực cup A, cho dù có bóp nữa, miễn cưỡng thành được cup B.
Sở Hồng Ngọc nhìn cô tự tô son đỏ tươi, nhướng đôi lông mày lưỡi liềm: “Mỗi cô gái chúng ta đều có phong cách riêng, biết không?”
Cô thuận tay lấy khăn tay lau đi lớp son môi dư thừa trên miệng Ninh Tú Phân:
“Cưng trông nhỏ nhắn dễ thương, không hợp trang điểm đậm, qua vài năm nữa cưng sẽ biết, đàn ông đều thích vẻ đơn thuần non tơ.”
Ninh Tú Phân nhếch khóe môi: “Em mặc kệ đàn ông thích gì, nhưng em thích xinh đẹp kiểu chị với chị Dương, nhìn không dễ bị ức hiếp.”
Đàn ông thích ba từ nhỏ nhắn, non nớt, đơn thuần dịch ra tức là một câu –
Anh em, con bé này nhìn dễ lừa, chưa có kinh nghiệm, dễ kiểm soát, dễ ức hiếp điều khiển, ai chiếm được là có hời!
Ví dụ như mẹ con Ô Cường tại sao lại chọn ra tay với cô?
Họ cũng từng thấy Sở Hồng Ngọc và Nghiêm Dương Dương – mỹ nhân phong cách khác nhau thường cùng cô lui tới nhà ông Đường.
Lẽ ra theo thói quen, mẹ con Ô Cường vốn khá thích con gái bản địa Thượng Hải, cho rằng nữ sinh đại học bị cưỡng bức sẽ không dám lên tiếng.
Khi còn chưa biết bối cảnh hùng hậu của Sở Hồng Ngọc, thì Sở Hồng Ngọc – cô gái Thượng Hải này đáng lẽ mới là mục tiêu họ nên chọn.
Vậy mà mẹ con Ô Cường theo bản năng loại trừ Sở Hồng Ngọc là người bản địa trước, trực tiếp ra tay với cô.
Chẳng qua là vì Sở Hồng Ngọc có gương mặt mỹ nhân cằm nhọn yêu kiều diễm lệ nhưng không dễ chọc.
Lũ linh cẩu đều biết nhìn người chọn mồi!
Sở Hồng Ngọc giật mình, dùng hai tay bóp mặt Ninh Tú Phân:
“Ninh Ninh cũng tỉnh táo phết, nhưng những từ như đơn thuần, dễ thương, non tơ vào một lúc nào đấy cũng rất hữu dụng, ví dụ như em giả heo ăn thịt hổ.”
Gương mặt nhỏ của Ninh Tú Phân bị cô bóp thành mặt bánh bao: “Ồ! Cũng đúng!”
Sở Hồng Ngọc đã nhắc nhở cô một việc – Vẻ ngoài ngây thơ vô hại có thể trở thành lớp ngụy trang của cô!
Hồi ở huyện cô chẳng phải đã dựa vào điều đó lừa được chú Liễu sao?
Giả heo ăn thịt hổ, khi làm ăn chỉ cần mình không phải heo mà là thợ săn là được rồi!
Sở Hồng Ngọc thả tay, lấy mỹ phẩm giúp Ninh Tú Phân trang điểm: “Vẻ đẹp khác nhau có công dụng khác nhau, phải khéo dùng ưu điểm của mình.”
Chẳng mấy chốc, Ninh Tú Phân đã thấy một gương mặt tròn trắng mịn nõn nà trong gương, lông mày mắt tinh xảo, mắt to môi đỏ, tóc dài xoăn xõa xuống, lại có chút phong thái mỹ nhân phong cách Hong Kong của Khâu Thục Trinh.
Cô không nhịn được nhìn qua nhìn lại trong gương, cảm khái: “Tay nghề chị Hồng Ngọc thật tốt, hôm khai trương em sẽ trang điểm như vậy!”
Cả hai đời cô chỉ biết thoa chút son, hoàn toàn không biết trang điểm.
Sở Hồng Ngọc đưa cho Ninh Tú Phân xem hộp sắt nhỏ tinh xảo in chữ tiếng Anh trong tay:
“Hôm nay cho mượn em cái này, nó gọi là phấn nén, là hàng xuất khẩu, tốt hơn phấn hộp vỏ trứng vịt của Nhà máy quốc doanh số 2 Dương Châu, phấn này được ép chặt trong hộp sắt nhỏ sẽ không rơi vãi ra ngoài.”
Lúc nói chuyện, Cố Lan ôm quần áo khô bước vào.
Mắt cô sáng lên, giơ tay lấy ngay cái hộp từ tay Sở Hồng Ngọc: “Chị Hồng Ngọc đây là đồ tốt gì vậy, có thể cho em thử một chút không?”
Cô ta tự nhiên mở hộp, lấy miếng bông phấn bên trong chà lên mặt trước gương, kinh ngạc:
“Em chưa từng thấy loại phấn này, vừa nhẹ vừa mỏng, chị Hồng Ngọc giàu có, tặng Ninh Tú Phân kẹp tóc và váy rồi, hộp phấn đã qua sử dụng này tặng cho em đi?”
Nói xong, Cố Lan lại nhìn Ninh Tú Phân đầy mong chờ: “Ninh Tú Phân, cậu nói xem có phải chị Hồng Ngọc rộng rãi lắm đúng không?”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất