Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

Công tư phân minh? 

Bạch Vũ khẽ cười chế giễu: "Tôi cũng đang chờ công tư phân minh đây. 

Triệu Mỹ Ngọc kéo tay Lam Hải Quỳnh: "Hải Quỳnh, anh trai em bắt anh ta bồi thường, chị nhất định không được mềm lòng mà trả thay đâu đấy" Khuôn mặt Lam Hải Quỳnh đầy vẻ thất vọng: "Chị mặc kệ anh ta. 

Công tư phân minh, dù không chết thì Bạch Vũ cũng phải lột một lớp da. 

"Ù oát!" 

Chẳng bao lâu sau, hai cảnh sát giao thông lái xe tuần tra tới. 

Họ kiểm tra hiện trường một lượt, sau đó bảo hai người dời xe sang một bên để tránh cản trở giao thông. 

"Thời gian của tôi rất quý giá, không rảnh đôi co" 

Triệu Tuấn Hào đẩy gọng kính viền vàng, nhìn Bạch Vũ đầy kiêu ngạo rồi cất giọng: 

"Nể mặt Hải Quỳnh, anh đưa ba trăm triệu, tôi tự lo phần còn lại. Nếu không, anh tự đi sửa, ít nhất cũng phải sáu trăm triệu" 

Anh ta thản nhiên thể hiện sự chênh lệch giữa mình và Bạch Vũ, từ tiền bạc cho đến cách làm người. 

"Anh Triệu, xin lỗi, trong vụ tai nạn lần này, anh phải chịu toàn bộ trách nhiệm" 

Một cảnh sát giao thông cao lớn lịch sự nói: "Anh cần bồi thường toàn bộ tổn thất cho anh Bạch Vũ" 

Triệu Tuấn Hào sững người, định nói Bạch Vũ cấu kết với cảnh sát giao thông, nhưng anh ta biết rõ Bạch Vũ không có bản lĩnh đó, hơn nữa người báo cảnh sát là em gái mình. "Vô liêm sỉ, anh bảo chúng tôi chịu toàn bộ trách nhiệm là sao?" 

Triệu Mỹ Ngọc nhảy dựng lên: "Rõ ràng là anh ta đâm vào chúng tôi, sao chúng tôi lại phải chịu toàn bộ trách nhiệm? Mấy người có não không vậy?" 

"Xe rẽ trái phải nhường đường cho xe đi thẳng, đó là luật giao thông. 

Viên cảnh sát giao thông cao lớn vẫn giữ thái độ lịch sự: 

"Khi đèn xanh, xe của anh rẽ trái, còn xe của anh Bạch đi thẳng. Anh không kịp thời nhường đường và quan sát xung quanh, nên phải chịu toàn bộ trách nhiệm khi tai nạn xảy 

ra." 

Anh ta bổ sung thêm một câu: "Nếu anh không đồng ý, có thể yêu cầu xét xử hành chính." 

Triệu Mỹ Ngọc tức giận quát lên: "Chúng tôi sắp rẽ xong rồi, là anh ta đạp ga tăng tốc đâm vào chúng tôi, người phải chịu trách nhiệm là cậu ta mới đúng." 

Viên cảnh sát giao thông vẫn giữ thái độ lịch sự: "Dù thế nào đi nữa, xe của anh vẫn là xe rẽ, còn anh Bạch là xe đi thẳng. Theo luật giao thông, trách nhiệm thuộc về phía cô và anh đây." 

Một cảnh sát giao thông gầy nhỏ khác lấy quy định ra cho hai anh em nhà họ Triệu xem. 

Cả hai vô cùng tức giận, nhưng cuối cùng cũng không thể làm gì khác. 

Trong tình huống này, họ đúng là phải chịu toàn bộ trách nhiệm. 

Lam Hải Quỳnh cũng hơi sững sờ, không ngờ kết quả lại thật sự như vậy. 

"Chơi mấy trò hèn hạ thế này, cậu cũng giỏi thật đấy." 

Triệu Mỹ Ngọc cố nén giận, nhìn Bạch Vũ mỉa mai: "Bảo sao Hải Quỳnh coi thường anh. 

Lam Hải Quỳnh khẽ giật mí mắt, muốn lên tiếng nhưng không biết phải nói gì. 

Bạch Vũ vẫn bình thản, không chút dao động: "Bớt nói nhảm, đền tiền đi" 

"Đền thì đền, chỉ cần để Hải Quỳnh thấy bộ mặt xấu xí của cậu, tôi sẵn sàng bỏ tiền. 

Triệu Mỹ Ngọc rút ra ba mươi triệu tiền mặt rồi ném thẳng qua: "Coi như cho cậu tiền mua thuốc mà uống. Bạch Vũ cười nhạt: "Chưa đủ" 

"Đừng có đòi hỏi quá đáng, cái xe máy của anh nhiều lắm cũng chỉ đáng mười lăm triệu, nhìn nó cũ rích thế kia mà" 

Lam Hải Quỳnh nghiêm mặt: "Bây giờ Mỹ Ngọc đã đưa anh ba mươi triệu rồi, anh còn muốn gì nữa?" 

Bạch Vũ lợi dụng kẽ hở pháp luật để vả mặt anh em nhà họ Triệu, nhìn thì hả hê đấy, nhưng cuối cùng chẳng phải vẫn bắt cô ta đứng ra dàn xếp và xin lỗi hay sao? "Xe máy đúng là không đáng bao nhiêu, khoảng mười triệu" 

Bạch Vũ nhìn Lam Hải Quỳnh và anh em nhà họ Triệu bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nhưng đồ sứ Thanh Hoa của tôi thì đáng giá đấy." 

"Trong cốp xe tôi là một chiếc bình sứ Thanh Hoa đời nhà Nguyên, họa tiết "Quỷ Cốc Tử xuống núi", một trong tám chiếc bình sứ Thanh Hoa đời nhà Nguyên có họa tiết nhân vật còn tồn tại trên thế giới" 

"Ở Cảng Thành, chiếc bình này từng được bán đấu giá với mức giá hai nghìn bốn trăm tỷ" 

Bạch Vũ nhặt chiếc túi ni-lông lên, lấy ra một hộp đựng đã bị hỏng, bên trong là vô số mảnh sứ vỡ. 

"Tôi vừa định mang nó đến tiệm cầm đồ đổi tiền, kết quả lại bị các người đâm vỡ mất rồi." 

"Hai nghìn bốn trăm tỷ, vậy mà các người chỉ đưa có ba mươi triệu, có phải quá coi thường người khác rồi không?" 

Bạch Vũ còn lấy ra một tờ giấy chứng nhận giám định: 

"Nếu các người không tin, có thể tìm chuyên gia giám định bất cứ lúc nào. Xem thử đây có phải là đồ sứ Thanh Hoa đời nhà Nguyên có họa tiết nhân vật hay không?" 

Hai nghìn bốn trăm tỷ? 

Nụ cười trên mặt anh em nhà họ Triệu lập tức cứng đờ, sắc mặt tái mét. 

Hai viên cảnh sát cũng đơ người, cảm thấy Bạch Vũ đang làm quá, nhưng lại không biết phải hòa giải thế nào. 

Bạch Vũ có bằng lái hợp lệ, xe không bị hư hỏng, không vi phạm luật giao thông, mà món đồ cổ cũng có giấy chứng nhận. Dù xét theo cách nào, bọn họ cũng không tìm ra được kẽ hở nào để phản bác. 

"Hai người tự thương lượng giải quyết đi, nếu không thỏa thuận được thì cứ theo trình tự pháp luật. 

Viên cảnh sát viết xong biên bản xác định trách nhiệm rồi nhanh chóng lên xe, biến mất không còn chút dấu vết. 

"Cậu Triệu, hai nghìn bốn trăm tỷ thì nhiều quá. Nể tình Hải Quỳnh, tôi lấy ba trăm tỷ thôi" 

Bạch Vũ nhìn chằm chằm vào Triệu Tuấn Hào, ánh mắt sắc bén: "Thế nào, quẹt thẻ hay trả tiền mặt?" 

Sắc mặt Triệu Tuấn Hào và Triệu Mỹ Ngọc sa sầm. Cả hai đều hiểu lần này đã rơi vào bẫy của Bạch Vũ. 

Không cần nhìn, cũng chẳng cần giám định, bọn họ biết đống sứ vỡ kia là đồ thật. Nhưng vấn đề là trước khi bị va chạm, chiếc bình đã vỡ rồi. 

Không biết Bạch Vũ lấy đống mảnh sứ này từ đâu, nhưng rõ ràng anh đang lợi dụng vụ va chạm để giăng bẫy, ép bọn họ phải bồi thường một khoản tiền lớn. 

Hai anh em Triệu Tuấn Hào tức điên, cảm thấy vô cùng bực bội, nhưng cũng biết lần này đã bị lừa vào tròng. 

"Bạch Vũ, đừng quá đáng như thế!" 

Lam Hải Quỳnh không nhịn được nữa, lên tiếng: "Làm vậy là lừa gạt người khác, không đúng đâu. Nể mặt tôi, chuyện này... 

"Nể mặt cô, nể mặt cô cái gì?" 

Bạch Vũ không hề khách sáo, lạnh lùng ngắt lời: 

"Chẳng lẽ anh ta đòi tôi bồi thường là chuyện hiển nhiên, còn tôi đòi tiền thì lại thành vô lý?" 

"Vừa nãy chẳng phải cô nói muốn công tư phân minh sao? Sao bây giờ lại nói đến tình cảm, rồi thì nể mặt cô?" 

"Anh ta chịu một chút thiệt thòi, cô đã vội vàng bênh vực. Vậy lúc tôi bị anh ta chèn ép, cô đang ở đâu?" 

"Phong tỏa y quán của tôi, tống tôi vào tù, ra tay triệt đường sống của tôi. Khi đó, cô có từng nghĩ đến việc tôi sẽ có kết cục ra sao chưa?" 

Anh từng bước tiến về phía trước, khí thế bức người ép sát Lam Hải Quỳnh: 

"Hay trong lòng cô, một kẻ ăn bám như tôi vĩnh viễn không thể so sánh với Triệu Tuấn Hào đúng không?" 

Sắc mặt Lam Hải Quỳnh khẽ thay đổi: "Bạch Vũ, anh đang nói gì vậy?" 

"Tôi nói gì à? Cô nên hỏi anh ta thì hơn." 

Bạch Vũ đưa tay chỉ thẳng vào Triệu Tuấn Hào: 

"Chính cô ra lệnh đóng cửa y quán của tôi, còn anh ta nhân cơ hội sai Lý Vân Ba dồn tôi vào chỗ chết." 

"Nếu không nhờ có quý nhân giúp đỡ, suýt nữa tôi đã phải ngồi tù mọt gông rồi." 

Lam Hải Quỳnh thét lên: "Sao có chuyện như vậy được!" 

Triệu Tuấn Hào cũng sầm mặt lại: “Bạch Vũ, đừng có ngậm máu phun người!” 

Triệu Mỹ Ngọc thì sững sờ, thấy Bạch Vũ vẫn khỏe mạnh như thường, cô ta còn tưởng Lý Vân Ba chưa ra tay với anh, không ngờ bọn họ đã hành động rồi. 

Họ gây rắc rối cho Bạch Vũ, vậy mà Bạch Vũ vẫn bình an vô sự, chứng tỏ Lý Vân Ba và đồng bọn đã gặp chuyện. 

“Triệu Tuấn Hào, tôi có ngậm máu phun người hay không, trong lòng anh rõ nhất. 

Bạch Vũ tiến lên, ánh mắt sắc bén ép sát Triệu Tuấn Hào: “Ba trăm tỷ, trước trưa mai chuyển vào tài khoản của tôi. 

Lam Hải Quỳnh vội lên tiếng: “Bạch Vũ, chuyện vẫn chưa rõ ràng, anh không thể làm vậy... 

"Sáu trăm tỷ." 

Bạch Vũ lạnh lùng cất giọng: "Cô cầu xin cho anh ta một lần, tôi lại tăng thêm ba trăm tỷ." 

Lam Hải Quỳnh tức giận quát lên: "Bạch Vũ!" 

Giọng Bạch Vũ càng lạnh lẽo hơn: "Chín trăm tỷ!" 

Lam Hải Quỳnh đành câm nín. 

"Nhớ lấy, chín trăm tỷ, mai phải chuyển vào tài khoản của tôi" 

Bạch Vũ nhìn thẳng Triệu Tuấn Hào, nói: "Nếu không, tôi sẽ ủy thác khoản nợ này cho thương hội Tứ Hải." 

"Lúc đó, con số không còn là chín trăm tỷ nữa, mà sẽ là hai nghìn bốn trăm tỷ" 

Toàn bộ quá trình sớm đã bị Lưu Phú Quý âm thầm ghi lại. Dù là đòi nợ hay kiện cáo, Bạch Vũ cũng có thể khiến Triệu Tuấn Hào tức đến hộc máu. 

"Bạch Vũ!" 

Lam Hải Quỳnh không kìm được, vung tay tát thẳng vào mặt anh. 

"Chát!" 

Chỉ có điều, cái tát này không đánh trúng anh. Bạch Vũ nhanh tay bắt lấy, rồi hất sang một bên. 

"Cô muốn thế nào cũng được, làm chứng cho anh ta, ly hôn với tôi, hay bất cứ chuyện gì khác, tôi đều phối hợp." 

Lam Hải Quỳnh như bị sét đánh ngang tai, thất thần lắc đầu: "Tôi không có ý như vậy." 

Bạch Vũ trước đây luôn dịu dàng, nay lại biến thành một kẻ ngang tàng, khiến Lam Hải Quỳnh vừa giận vừa sợ. Trong cơn xúc động mất kiểm soát, cô ta mới hành động như vậy. 

"Em cũng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này" 

Bạch Vũ cười cay đắng: "Vì vài khách hàng, cô có thể ra sức bảo vệ Triệu Tuấn Hào, thậm chí còn vì anh ta mà tát tôi một cái." 

"Xem ra trong lòng cô, tôi còn chẳng bằng một con chó!" 

Những lời lạnh lẽo vô tình ấy khiến Lam Hải Quỳnh hoang mang chưa từng có: 

"Anh đang làm quá lên rồi! Anh biết là lúc nóng giận em dễ mất kiểm soát mà.." 

"Tôi đương nhiên biết." 

Bạch Vũ lạnh nhạt lên tiếng: 

"Chỉ là tôi hiểu cô, nhưng cô lại chẳng biết tôi đang làm gì. Trong mắt cô, tôi chỉ là một kẻ vô dụng, ghen tuông và nóng nảy. 

Lam Hải Quỳnh ra sức lắc đầu, vô thức nắm lấy cổ tay Bạch Vũ. 

Ngón tay cô ta siết chặt, nhưng cảm giác lại xa lạ vô cùng. 

Cô ta luôn cho rằng Bạch Vũ là người nhẹ nhàng, dịu dàng, dù có nổi giận cũng chỉ như thỏ cùng đường cắn người. Nhưng giờ đây, cô ta mới nhận ra, anh cũng có giới hạn của 

riêng mình. 

Nhìn thấy bàn tay Lam Hải Quỳnh đang níu lấy tay Bạch Vũ, mặt Triệu Tuấn Hào tối sầm lại. 

"Bạch Vũ, xin lỗi... chuyện y quán, em chưa từng có ý muốn hại anh..." 

Lam Hải Quỳnh hoảng loạn ôm chặt lấy Bạch Vũ, nước mắt rơi như mưa: “Em chỉ sợ anh gây ra tai nạn thôi. 

Bạch Vũ đưa tay lau đi giọt lệ trên má cô ta, giọng khẽ trầm xuống: 

“Cô không sai, là tôi sai. Giờ tôi mới hiểu, nếu không có tình cảm, thì niềm tin chẳng có nghĩa lý gì. 

Bạch Vũ buông Lam Hải Quỳnh ra, rồi quay người bước đi. 

"Anh đi đâu vậy!" 

eyJpdiI6ImIwNmRCd1hNSm1TeDVhWmtYRHFLa2c9PSIsInZhbHVlIjoiUGdLNUptb2J4SktHMFwvVE9XWkZ3Z3ExVU9EM3NjNFcwcDEwU0FWeFZZYWxIN1RtXC9sdEpSQ2NvU2NSa1B3ZDIxNkxQditkTWVnM3pmSWV0UG9TYTY1bHppQkRIOXVNWkowV3pvejErMXVPNGg2REdMZCtxdWpQbU5BQ3VsbkdzYWNkM1Q4c1N3cGxCWCtNZG9YRTJTYzZNRkpFTW5vODdEakNVcnhtTzFJRkdHZEYrOGdpbGZ1cDd3aUdRdktEa1RiK1k1dnhNa2JHcXFJeFhNRklxenNRaGZnZm54akx3MmlScm9IQjBqa3N3PSIsIm1hYyI6IjgyMmMzYjU1NzNkNmZiYTI5MDc1NzJkZDJkOTc5ZmVjZDA0MDVjZGZjZWJmNmZmMjU1NGE2OTQyZTVjZjRjOWMifQ==
eyJpdiI6IldEQUg4WjFVZkdmYnFsUnl6RXgxbGc9PSIsInZhbHVlIjoieTk4bkF5dkdVbXQ0eXR6QnNWVXVqbmU1Z3hXdzczQ1NVMFpVK21OZWdrSG5MR3Z4OEVnM0h4NFJ1QWRRWEF4SnJxbVVqRlBOTVA4cWppMlhUXC9RaHVaWHZ5VmtkUm1ibnlndVI1QjVWWmd6dWdaY1l4Z0htam9ZSjJOa3FVcVwvNHIwaVlcL2JQdnNHeVNBM0RzaXRST2NnPT0iLCJtYWMiOiIyZTVlZjMyMTczODNmODgzY2JlYTgyYjFlMjAwNTJiYzI0ZmM3YWI3ZGZhY2RlNzY0NGU1YjE1NDQ2MTZlOThkIn0=

Bạch Vũ không ngoảnh đầu lại, cứ thế rời đi...

Ads
';
Advertisement