Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

"A -" 

Đám người Lưu Dũng trợ mắt há mồm nhìn Bạch Vũ. 

Tiết Nhan té ngã cũng khó tin được nhìn chằm chằm vào Bạch Vũ ngay cả đau đớn cũng quên. 

Không ai nghĩ đến, Bạch Vũ trong tình huống này còn dám động thủ. 

Đây thật sự là không biết sống chết. 

Trần Minh Thư cũng có loại suy nghĩ này, tức đến lồng ngực đau đớn không thôi. 

Tên khốn này chẳng lẽ không rõ, lúc này phải cúi đầu chịu thua sao? 

Liều mạng như vậy, kết quả chính là anh ta bị đánh tàn phế, còn có thể liên lụy mình và Lam Hải Quỳnh, làm không tốt còn có thể làm mình bị XXOO. 

Thật sự là hại người hại mình. 

Trần Minh Thư hò hét trong lòng. 

“Cậu dám đánh tôi?” 

Tiết Nhan ôm lấy mặt phản ứng lại: “Cậu dám đánh tôi?” 

Bạch Vũ không nhiều lời, bước lên lại thêm một cái tát. 

“Bốp –” 

Tiết Nhan trốn không kịp, lại bị một cái tát của Bạch Vũ tát bay. 

"A -" 

Tiết Nhan kêu thảm một tiếng, lảo đảo ngã vào trong ngực Lưu Dũng. 

Lưu Dũng phẫn nộ không thôi. 

Lam Hải Quỳnh và Trần Minh Thư hoàn toàn ngẩn người, Bạch Vũ này cũng thật là bá đạo. 

Chuyện này chỉ sợ không thể có đường sống quay lại. 

Lúc này, Tiết Nhan ôm mặt bi phẫn không thôi: 

“Khốn nạn! Cậu dám ba lần nhục nhã tôi, tôi muốn cậu chết không toàn thây” 

“Anh Lưu, anh Lưu, giết chết cậu ta cho em. 

Tay ông ta chỉ vào Bạch Vũ: “Giết chết cậu ta.” 

“Nhóc con, mày khinh người quá đáng” 

Lưu Dũng lại quát một tiếng: “Lên, phế cậu ta đi” 

Hơn mười tên côn đồ xông đến. 

Bạch Vũ cười lạnh một tiếng, không lùi mà tiến đến, trực tiếp xông vào trong đám côn đồ. 

Sau một lúc va chạm đinh đinh đang đang, hơn mười tên côn đồ đều ngã xuống đất, gãy tay gãy chân. 

Sắc mặt Lưu Dũng và Tiết Nhan thay đổi, hoàn toàn không ngờ phế vật này lợi hại như vậy, mười mấy người cũng đánh không lại cậu ta. 

Nhìn thấy Bạch Vũ đi đến, Lưu Dũng quát một tiếng: “Mày... mày đừng đến đây?” 

"Vut!" 

Đúng lúc này, bóng người Bạch Vũ lóe lên. 

Lưu Dũng còn chưa kịp nhìn rõ, cảm thấy cổ họng bị siết chặt. 

Bạch Vũ nắm lấy cổ Lưu Dũng, trực tiếp vung về phía kính xe. 

"Bop!" 

Một chiêu nhìn thấy mà giật mình, kính xe lập tức vỡ tan, cả người Lưu Dũng đều mắc kẹt vào. 

Sức lực làm cho người ta sợ hãi. 

“Trả thù?” 

Bạch Vũ lạnh lùng cười: “Dám có ý với Hải Quỳnh, mấy người đều chán sống. 

“Mày... mày đến cùng là ai?” 

Lưu Dũng mở to miệng, gương mặt tràn đầy khiếp sợ nhìn Bạch Vũ. 

Đây thật sự là Lý Tiểu Long. 

Anh ta không cho rằng, Bạch Vũ chỉ là một người ở rể, khẳng định còn có một thân phận thuộc dạng lợi hại khác. 

Tiết Nhan cũng có chút bối rối, cầm điện thoại gửi tin. 

“Tôi là ai không cần ông quan tâm, ông chỉ cần nhớ, tôi là người ông không chọc được. 

Bạch Vũ đi đến trước mặt Tiết Nhan, một cước đạp bay cô ta. 

Tiết Nhan lại hét thảm một tiếng, Trần Minh Thư sợ đến mức che miệng. 

“Vù —” 

Đúng lúc này, lại có mấy chiếc xe ben lái đến. 

Xe dừng lại, cửa sau mở ra, mấy chục tên cao lớn đội nón bảo hộ, khiêng xẻng chùy sắt xuống xe. 

Cả một đám làn da màu đồng, đằng đằng sát khí. 

“Nhóc con, mày xong rồi. 

Con mắt Lưu Dũng sáng lên: “Vừa rồi ra tay, chỉ là mấy tên côn đồ tôi dùng tiền thuê đến, sức chiến đấu cặn bã. 

“Bây giờ anh Cường của tôi đến rồi, mày cứ chờ chết đi” 

“Anh Cường chính là người chủ từng giết người uống máu, đợi lát nữa giết mày xong, trực tiếp kéo mày đến công trường chôn trong bùn.” 

Lưu Dũng lại hưng phấn. 

Tiết Nhan cũng ôm mặt kêu to: “Cậu xong đời. 

Khuôn mặt Trần Minh Thư thay đổi, anh Cường? Xem ra Bạch Vũ thật sự xong rồi, đây là nhân vật lớn đó. 

“Anh Cường?” 

Bạch Vũ cười lạnh một tiếng. 

Anh nhìn người đàn ông trung niên đứng sau mấy chục tên đàn ông cao lớn. 

“Chương Đại Cường, cút lên đây cho tôi!” 

Anh kêu lên với đám người một tiếng. 

Mấy người Lưu Dũng sững sờ, sau đó cười lạnh không thôi. 

Thật sự là không biết thì không sợ, khiêu chiến Chương Đại Cường như vậy, mạng nhỏ cũng không còn. 

Tiết Nhan bĩu môi, thật sự là không biết sống chết. 

Mà lúc này, Chương Đại Cường đằng sau mấy người đội nón bảo hộ, thiếu chút nữa bị mấy lời này dọa bay hồn. 

Giọng của Bạch Vũ ông ta còn có thể không nghe ra? 

Ông ta gần như là chạy lên. 

Sau đó ông ta thật sự gặp được Bạch Vũ. 

“Anh Cường, thay tôi giết chết tên này” 

Lưu Dũng thấy thế vui mừng kêu to: “Tôi cho ông ba mươi tỷ” 

“Anh Cường, giết chết cậu ta. 

Tiết Nhan cũng hùa theo một câu: “Em ngủ với anh. 

Chương Đại Cường nghe được câu này thiếu chút nữa ngã sấp xuống, ông ta vọt về phía hai người. 

“Bốp bốp –” 

Chương Đại Cường trái phải cùng lúc, trực tiếp tát cho Lưu Dũng và Tiết Nhan ngã ra trên đất. 

“Giết cái ông nội mày, con mẹ nó, mày muốn hại chết ông đây sao. 

Chương Đại Cường không để ý đến hai người đau đớn, đi đến trước mặt Bạch Vũ nhanh chóng xoay người: 

“Người anh em Bạch, thực xin lỗi, thực xin lỗi!” 

Người anh em? 

Lưu Dũng và Tiết Nhan nuốt một ngụm nước bọt, hoàn hoàn chấn động. 

Bạch Vũ này, đến cùng là nhân vật lớn nào, không chỉ Tiền Mạnh Hải kính cẩn lễ phép với cậu ta, ngay cả Chương Đại Cường cũng kinh sợ với cậu ta. 

Trong đầu Trần Minh Thư trống rỗng, thật sự rung động không biết biểu đạt thế nào. 

“Bọn họ muốn giết chết tôi. 

Bạch Vũ nhìn Chương Đại Cường nhàn nhạt lên tiếng: “Ông cũng mang người đến rồi” 

Chương Đại Cường lập tức lộ vẻ cầu xin: “Người anh em Bạch, tôi không biết là cậu mà... 

“Lưu Dũng là một người họ hàng của tôi, tôi vừa mới đến công trường thị sát về, nhận được tin bọn họ muốn đối phó với người không có mắt.” 

“Tôi thấy tiện đường, cứ đến xem một cái, tăng chút khí thế, tôi thật sự không muốn đối nghịch với cậu. 

Gọi anh xưng em với Hoàng Kha, còn có thể xử lý anh em Hùng Nghĩa, còn là người khống chế năng lực sinh dục của mình, dù cho ông ta mười lá gan cũng không dám khiêu chiến. 

Bạch Vũ lại phun ra một câu: “Đổi thành những người khác, ông đã giúp giết người đó?” 

Chương Đại Cường mồ hôi đầm đìa: “Người anh em Bạch, tôi... 

“Bốp 

Bạch Vũ vung tay tát thẳng một cái lên mặt Chương Đại Cường. 

“Đổi thành những người khác, lại có một người vô tội khác phải chết trong tay ông?” Chương Đại Cường vội vàng khoát tay: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, sau này không dám nữa" “Bốp --” 

Bạch Vũ lại tát một cái: "Sau này lại làm xằng làm bậy, tôi lấy ông khai đạo trước. 

Chương Đại Cường liên tục gật đầu: “Dạ dạ 

Bạch Vũ lúc này mới thu tay lại: "Không có lần sau. 

Trần Minh Thư ngơ người! 

Tiết Nhan và Lưu Dũng cũng chấn động. 

Chương Đại Cường không sợ trời không sợ đất, trước mặt Bạch Vũ lại nhỏ bé như con cừu nhỏ. 

Mấy người cảm thấy không thể nào chấp nhận. 

“Vâng, dạ, dạ!” 

Chương Đại Cường liên tục gật đầu, hơi hơi thở ra, cái mạng này xem như giữ được rồi. 

“Xong việc rồi xử lý sạch sẽ một chút... 

Bạch Vũ lại thả xuống một câu, sau đó xoay người rời đi... 

“Má nó, tên khốn này là ai chứ?” 

Sau khi Bạch Vũ rời đi, Lưu Dũng cố nén đau đớn, nhìn chằm chằm vào BWM ở xa: 

“Kiêu ngạo như vậy, được, hôm nay tôi chịu.” 

“Quan tâm anh ta là ai làm gì, chờ vết thương tôi lành lại, đến lúc đố tôi tìm cậu Uông mượn người, mượn một vài cao thủ ra tay, tôi không tin là cậu ta không chết” 

“Còn có người phụ nữ của cậu ta, Lam Hải Quỳnh, ông đây nhất định phải ném ả lên giường chơi ba ngày ba đêm, còn phải trói cậu ta ở bên cạnh nhìn tôi chơi vợ hắn ta như thế nào. 

Ông ta phát tiết cơn giận, cũng bất mãn với Chương Đại Cường, đến đây một cái rắm cũng không dám thả, giống như cháu trai ngoan ngoãn đứng bị đánh. 

Bạch Vũ thì có thân phận lợi hại đến mức nào chứ? 

Có cậu Uông làm chỗ dựa cho ông ta, ông ta đã chê bầu trời Trung Hải quá hẹp rồi. 

Mắt Tiết Nhan cũng tỏa sáng: “Nói một tiếng với cậu Uông, cho em cơ hội chính tay đâm Bạch Vũ. 

“Trưởng phòng Lưu, giám đốc Tiết.” 

Chương Đại Cường đốt một điếu thuốc: “Mấy người không còn cơ hội rồi.” 

Vừa dứt lời, hai cái xẻng vỗ vào đầu Lưu Dũng và Tiết Nhan. 

Hai luồng máu tươi bắn ra. 

Tiết Nhan ngã thẳng xuống, gáy vỡ vụn. 

Cánh tay Lưu Dũng ngăn lại một chút, tránh một kích trí mạng, nhưng cũng kêu thảm ngã xuống đất. 

Ông ta vừa vẫy tay bảo vệ đầu, vừa kêu lớn như tên điên: 

“Anh Cường, tôi sai rồi, tôi sai rồi... 

eyJpdiI6Ik5RNmJxczBHUEdSYmJ2Uk4zSDhua2c9PSIsInZhbHVlIjoiaE44anR1NWJNT080WGc0NkcrUGdzdUhzYmVFTDFOVjE5bTMxZkhQWGxuditsQjF2OVwvWUxMejN5Z2k1YmdcL2lvWis3RDdNKzJQNWRudzBqSjVzNVV6ajFVaWEyTEZuaGpjcW8zWVZmZ0dHaDFhVGpKWjJHWVMzTDdoNzV6cWZUNWh2dFM5bXM0TnlQZTl0Ukw5RGhBXC9qZzA2YzU1VlFcL09ISFdwRTRnT0FlVHMxYk92Ynk3dVpmb1pEQkN1T1JDYUE5TzNwTDY4U3hkTjFpTitXRDJ6d2wwaEQrUG1tSFNQZFlQQkxyT3puYnJ4K2NJRzNRRWRVdkt6UTZRdWpodXYiLCJtYWMiOiJmNjgzMDg1YzBkZDQ0NjQxZDE0YmQ3MDFlMzA2M2Y3ZjVkMTA5ZGY1MzBlNmU1OTk3YmYxNzU2MzhlMGNlMjg2In0=
eyJpdiI6IlJyektjQU00bmhGNWxKNW0wNGtOT2c9PSIsInZhbHVlIjoiQzZYK3QrRTVtOXZHY1gyamdQN1BIN1VQa05wSHZGbklvTUJHWVVXem5iNHkybXI3WnlZcWxNZjBBTll6S3R0MFRmM2pyK1JldFB0VkEzbGIyUzAybkFjXC93MXdzSlpOVVwvU21Ga1g5aTczdmdUUWEzQWYyQ1Q5U1AwUVhOTkxkMGtPVm9sMlEzVjNMOE1BaVlpOVdEcUVzeFNnem11YmNQNTZxSzlVazJWdW9OVFRuZklHU0VaWmlCdFpNMXZxamFcLzltV3QyUWwzWGxrNXBmMnBjSG54bHBoaEVqUHNkTWRLVmJEKzFKNkp3RE5zRU9XRHpPaXNXY0RwWkpmb2xvVyIsIm1hYyI6ImI1MmRlNTYyYjYwYWMxYjBmMjM5NzgxNmMzOTg0YjA5NWRkYjIxYjQ3NDE4ZjM2ZGY3NTBiMDBhN2ExMjhmYTkifQ==

“Tôi nghe được từ chỗ cậu Uông, anh ta sắp về rồi..”

Ads
';
Advertisement