Nhìn thấy bọn họ, Bạch Vũ lập tức khựng lại, Lý Diễm An không phải được đưa đi đào tạo rồi hay sao? Sao cô ta còn ở đây?
Anh bước lên mấy bước.
Lúc này, Lý Tuyết Hoa đang cầm điện thoại, nói oang oang:
“Thư ký Tiền, tôi là mẹ của Lý Diễm An.
“Phải, phải, Lý Diễm An, Lý Diễm An hôm nay tới báo danh”
“Thật sự xin lỗi, hôm qua chúng tôi vui quá, cả nhà chúc mừng một phen, chơi vui quá, kết quả ngủ quên mất.”
Bạch Vũ rất cạn lời, cơ hội nhận chức không dễ gì mới có được, Lý Diễm An lại ngủ quên.
Anh thật sự có hơi hối hận khi gọi cuộc điện thoại đó.
“Có điều các cô cũng không cần lo lắng, Diễm An quyết định tới tập đoàn Thiên Bảo, vậy thì nhất định sẽ không cho các cô leo cây, các cô cứ yên tâm.
Lý Tuyết Hoa không nhìn thấy Bạch Vũ, cầm điện thoại vênh váo nói:
“Phải, chúng tôi đến rồi, ở đại sảnh, cô xuống đón đi.”
“Buổi trưa cũng không cần tổ chức tiệc quá lớn đâu, mấy lãnh đạo cấp trung, cấp cao tụ tập là được.
“Được, được, chúng tôi đợi.
Lý Tuyết Hoa dương dương đắc ý cúp máy, sau đó quay đầu nhìn Lý Diễm An nói:
“Yên tâm đi, không phải đã trễ ba tiếng thôi sao, không có gì đâu.
“Con là nhân tài hiếm thấy, bọn họ không dám không cần con, nếu không con qua công ty đối thủ của bọn họ, Thiên Bảo sẽ phá sản.
“Thư ký Tiền sẽ xuống nhanh thôi.
Lễ tân và bảo vệ nhìn nhau, vẻ mặt ngỡ ngàng, giống như đang nghĩ nhà họ Hàn từ khi nào có loại họ hàng như này?
Lý Diễm An khẽ gật đầu, nói: “Lát nữa gặp thư ký Tiền thì bảo cô ấy tăng thêm tiền lương, hai mươi bốn triệu có hơi ít.”
Lý Tuyết Hoa giơ ngón tay cái lên, nói: “Giống như mẹ nghĩ, con có tiềm năng lớn như vậy, đòi thêm ít tiền lương cũng là điều bình thường”
Bạch Vũ nghe vậy thì khẽ lắc đầu, suy nghĩ kêu Hàn Khê đuổi việc Lý Diễm An.
Chỉ là nhìn thấy kiếm Ngư Tràng trên cổ tay, vẻ mặt của Bạch Vũ lại có chút do dự.
Nhìn thấy có người lắc đầu, Lý Diễm An vô thức nhìn qua, khi nhìn thấy Bạch Vũ thì ánh mắt rất kinh ngạc, nói:
“Bạch Vũ?”
“Lý Diễm An, con nhắc tới tên của thằng phế vật đó làm cái gì?”
Lý Tuyết Hoa mất kiên nhẫn nói, nhưng sau khi ánh mắt quét tới Bạch Vũ, hai mắt bỗng trợn to
“Bạch Vũ?”
“Chết tiệt, sao lại để cậu ta theo tới đây chứ.
Một giây sau, bà ta thay đổi sắc mặt, nói: “Đồ khốn, chắc chắn là cậu muốn bám vào chúng tôi, sau đó thông qua chúng tôi tìm công việc ở Thiên Bảo. “Hôm qua chúng ta không nên nói ở trước mặt mọi người con được tập đoàn Thiên Bảo tuyển dụng”
“Diễm An, con ngồi đấy, mẹ đi đuổi tên phế vật này đi”
Lý Tuyết Hoa đứng dậy, đi tới trước mặt Bạch Vũ quát:
“Bạch Vũ, sao cậu lại đến đây? Có phải mẹ vợ của cậu kêu cậu đi theo không?”
“Tôi nói cho cậu biết, lòng dạ của nhà các người quá xấu xa, giờ lại muốn ăn ké Diễm An của chúng tôi à.
à”
Bà ta hận Lý Tuyết Nhàn thấu xương, khi cần nhà họ Lam giúp đỡ thì không giúp, giờ nhìn thấy con gái của bà ta có tiền đồ rực rỡ thì kêu con rể tới ăn ké.
“Cút, cút, cút mau”
Lý Tuyết Hoa gần như hét lên: “Chúng tôi sẽ không tìm công việc cho cậu đâu”
Bạch Vũ không đáp lại.
Lý Diễm An cũng đứng dậy vênh mặt lên, nói: “Bạch Vũ, anh nghe thấy chưa, đâu không phải là nơi anh có thể đến
Trong lúc nói, cô ta đưa tay đẩy Bạch Vũ.
Lý Diễm An ghét nhất chia rẽ đồ tốt với người khác.
Bạch Vũ đưa tay chặn lại, vẻ mặt không vui, đối với anh của bây giờ mà nói, có một số chuyện cũ, có một số sỉ nhục, sớm đã bay theo gió, anh chỉ cười lạnh.
Nhìn thấy Bạch Vũ chặn mình, Lý Diễm An lập tức nổi giận, quát lên với lễ tân và bảo vệ:
“Còn không ném kẻ không phận sự ra ngoài?”
Bạch Vũ không thèm nhìn mẹ con Lý Tuyết Hoa, trực tiếp đi tới quầy lễ tân lạnh nhạt nói:
“Tôi tìm Hàn Khê!”
Người đẹp lễ tân chợt sững người, hỏi: “Anh tìm sếp Hàn sao?”
Lý Tuyết Hoa vênh váo nói: “Lại bốc phét rồi, tới đây tìm sếp Hàn, cậu thật sự nghĩ mình là nhân vật lớn à?”
“Ngay cả chúng tôi cũng không gặp được cô Hàn, một phế vật như cậu có thể gặp được cô Hàn sao?”
Lý Diễm An cũng cười lạnh, nói: "Thật là nực cười.
Lúc này, lễ tân cũng nhìn Bạch Vũ với vẻ mỉa mai, nói: "Thưa anh, sếp Hàn không phải là người mà anh muốn gặp là gặp, xin hỏi anh có hẹn trước không?” “Cô nói với Hàn Khê, tôi tên Bạch Vũ.”
Bạch Vũ lạnh nhạt nói: “Cho cô ta năm phút, nếu không xuống đây thì tôi đi”
Người đẹp lễ tân còn cười mỉa, nói: “Thưa anh, anh đừng quấy rối có được không?” Mấy bảo vệ đi gần tới nhìn như hổ rình mồi.
Bạch Vũ nói với giọng điệu bình tĩnh: “Còn bốn phút...
Lý Diễm An mỉa mai chê giễu: "Ra lệnh cho cô Hàn xuống, anh nghĩ anh là ai?”
“Được rồi, Bạch Vũ, anh đừng ra oai nữa”
Lý Tuyết Hoa như nhìn thấu Bạch Vũ, nói đầy sự mỉa mai:
“Tôi biết cậu muốn ra vẻ ở trước mặt chúng tôi, nhưng cô Hàn không phải là người mà cậu có thể tiếp xúc.
“Cậu mau đi đi, đừng gây mất mặt nữa.
“Hơn nữa cậu lưu lại ấn tượng không tốt với cô Hàn, rất có thể sẽ liên lụy tới chúng tôi!”
“Chuyện lớn của chúng tôi bị hủy hoại vì cậu, cậu dùng cái gì để chịu trách nhiệm?”
Bà ta khẳng định Bạch Vũ bám theo bọn họ tới đây, sau khi bị phát hiện thì lấy chuyện gặp Hàn Khê để che đậy sự xấu hổ.
Bạch Vũ nhìn lễ tân lạnh nhạt nói:
“Còn ba phút...
Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của Bạch Vũ, lễ tân hơi sững người, vẻ mặt do dự, cuối cùng vẫn gọi điện.
“Bạch Vũ, đủ rồi, như vậy có ý nghĩa gì ư? Thật mất mặt.”
Lý Tuyết Hoa tức giận, nói: “Bây giờ tôi ra lệnh cho cậu mau rời khỏi đây..”
"Ting!"
Vừa nói được một nửa thì nghe tiếng chuông giòn tam, cửa thang máy mở ra, âm thanh khi giày da đập vào mặt đất được vang lên một cách dồn dập.
Sau đó thì thấy mấy nam nữ xuất hiện, người đi ra đầu tiên là Hàn Khê, mặc đồ Givenchy, vừa thời trang vừa lão làng.
Chỉ là vẻ mặt lúc này toát lên sự khẩn trương, hoảng hốt.
Lý Tuyết Hoa và Lý Diễm An cười tươi tới nghênh đón:
“Sếp Hàn...
Hàn Khê phớt lờ sự chào đón của mọi người, cô ta lo lắng nhìn quanh đại sảnh, sau đó khóa chặt bóng dáng của Bạch Vũ mà lao tới:
“Bạch Vũ, xin lỗi, tôi tới muộn...
Lý Tuyết Hoa và Lý Diễm An hoàn toàn ngây ngốc.
Bạch Vũ thật sự quen biết Hàn Khê sao?
Chuyện này sao có thể chứ?
Bạch Vũ nhìn Hàn Khê khẽ mỉm cười, nói: “Không tệ, tính cách thay đổi không ít, tôi còn tưởng cô không xuống”
Hàn Khê suýt nữa dùng chân đạp Bạch Vũ, sau đó cô ta nhìn sang Lý Diễm An cười nói:
“Bạch Vũ, đây chính là Lý Diễm An - em vợ của anh à? Người mà anh nhờ tôi sắp xếp công việc đó hả?”
Lý Tuyết Hoa lại a một tiếng, hoàn toàn không ngờ thật sự là Bạch Vũ đi cửa sau hộ.
Lý Diễm An không chết tâm mà hỏi: “Sếp Hàn, các người tuyển tôi không phải nhìn trúng nhan sắc và năng lực của tôi ư?”
Cô ta từ tận trong xương tủy không hy vọng là Bạch Vũ giúp.
Mấy lễ tân ngại ngùng nhìn Lý Diễm An, bọn họ nghĩ cô ta có phải có ngộ nhận gì về nhan sắc hay không?
Bạch Vũ khẽ nói một câu: “Hàn Khê, cô ta muốn dựa vào năng lực thì cho cô ta cơ hội dựa vào năng lực đi”
Sau khi nói xong, anh đi thẳng vào trong thang máy.
Hàn Khê đầu tiên là sững người, sau đó cười nói với thư ký ở bên cạnh:
“Thư ký Tiền, cô Lý trẻ trung xinh đẹp con người chính trực, cô cứ dựa theo quy định mà sắp xếp cho cô ấy đi”
Thư ký Tiền trực tiếp bước lên một bước, nói”:
Mặt mày Lý Tuyết Hoa và Lý Diễm An lập tức xám như tro.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất