Triệu Mỹ Ngọc biết mỗi tháng Lam Hải Quỳnh đều cho Bạch Vũ tiền tiêu vặt, nhưng lần nào cũng là ba mươi triệu.
Ba mươi tỷ tuyệt đối là điều không thể, Lam Hải Quỳnh cũng không có.
Vậy nên phản ứng đầu tiên của Triệu Mỹ Ngọc chính là chi phiếu là giả.
Nhưng cô ta cúi đầu liếc qua, phát hiện dấu mộc đầy đủ, không có hiện tượng bị sửa, viết đầy đủ thông tin, tuy phần ký tên nhìn không rõ nhưng cũng lưu loát.
Bản năng nghề nghiệp nói cho cô ta, chi phiếu này là thật.
Mọi người nghe thấy chi phiếu là giả, tất cả đều nhìn qua, xì xầm nói chuyện.
Bạch Vũ bình tĩnh mở miệng: “Chi phiếu này là thật”
“Cậu từ đâu có được chi phiếu này?”
Triệu Mỹ Ngọc trực tiếp nhét chi phiếu vào túi, ánh mắt hung dữ nhìn Bạch Vũ, nói: “Có phải cậu trộm của nhà họ Lam không?”
“Tôi cho cậu một cơ hội, cậu trả lời thật, nếu không tôi gọi Hải Quỳnh tới, rồi báo cảnh sát bắt cậu.
Cho dù chi phiếu là thật, cũng không thể là của Bạch Vũ.
Không ít người vây lại, nghe thấy một kẻ ở rể có một chi phiếu ba mươi tỷ, tất cả đều tặc lưỡi, mỉa mia Bạch Vũ tay chân không sạch sẽ.
Nhà ai lại cho kẻ ở rể nhiều tiền như thế chứ?
Mấy nhân viên nữ còn nhếch miệng lộ sự mỉa mai, ăn bám còn trộm tiền, phẩm hạnh quá thấp.
Bạch Vũ gắn giọng: “Đây là chi phiếu của tôi.
“Chi phiếu của cậu ư?”
Triệu Mỹ Ngọc cười lạnh một tiếng, nói: “Một người sống dựa vào Hải Quỳnh như cậu, sao có thể có chi phiếu ba mươi tỷ chứ?”
“Cậu nhất định đã trộm chi phiếu của nhà họ Lam.
“Tôi nói cho cậu biết, cậu đã phạm tội”
Sau đó, cô ta cầm điện thoại gọi cho Lam Hải Quỳnh, nói: “Hải Quỳnh, em mau tới ngân hàng một chuyến, xảy ra chuyện rồi.
“Cô đang gây sự vô lý”
Bạch Vũ đã tức giận, nói: “Tôi muốn gặp giám đốc của các cô”
“Giám đốc không phải là người cậu muốn gặp là gặp”
Triệu Mỹ Ngọc trở nên phấn khích, nói: “Đợi Hải Quỳnh tới đây, biết cậu trộm chi phiếu của nhà họ Lam, tôi xem cậu ăn nói thế nào”
Trong mắt cô ta lập lòe ánh sáng, lần này bắt được Bạch Vũ trộm chi phiếu, Lam Hải Quỳnh chắc chắn sẽ ly hôn với Bạch Vũ.
Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh một khi ly hôn, anh của cô ta có thể trực tiếp lấy Lam Hải Quỳnh.
“Mỹ Ngọc, có chuyện gì thế?"
Không lâu sau, có một chiếc BMW màu đỏ chạy tới cửa, cửa xe mở ra, Lam Hải Quỳnh nhanh chóng chạy vào ngân hàng.
Nhìn thấy Bạch Vũ, cô hơi sững người, nói: “Bạch Vũ, sao anh lại ở đây?"
Lúc này, có mấy người đi vào lối đi của nhân viên, một người đàn ông trung niên đanh mặt quát: “Có chuyện gì?”
Triệu Mỹ Ngọc vội vàng lên tiếng giải thích: “Giám đốc Tào, có người cầm chi phiếu ăn trộm tới đổi”
Giám đốc Tào nhíu mày, có người trộm chi phiếu ư?
“Chính là tên khốn này, cậu ta trộm chi phiếu của nhà họ Lam, bị tôi bắt tại chỗ.
Triệu Mỹ Ngọc chỉ vào Bạch Vũ mà nói: “Cậu ta sống chết không thừa nhận, có điều tôi đã gọi chủ nhân bị mất chi phiếu tới”
Sau đó, cô ta lại nói với Lam Hải Quỳnh: “Hải Quỳnh, em mau báo cảnh sát bắt cậu ta, sau đó thì có thể ly hôn rồi”
Lam Hải Quỳnh cũng không hiểu gì cả, cô hỏi: "Chi phiếu sao?”
“Phải, ở đây, còn là chi phiếu ba mươi tỷ.
Triệu Mỹ Ngọc lấy ra chi phiếu, nói: “Đây là muốn mọi sạch nhà họ Lam, cậu ta là một kẻ vô ơn.
Lam Hải Quỳnh cầm lấy, vừa xem đã sững người, nói: "Đây không phải là chi phiếu của nhà họ Lam. “Không phải của nhà họ Lam ư?”
Triệu Mỹ Ngọc rất ngỡ ngàng, sau đó thì nhìn Bạch Vũ, nói:
“Vậy chắc chắn là cậu ta trộm ở chỗ khác, hoặc nhặt ở trên đường”
“Đúng là một kẻ tham lam”
Cô ta nói với vẻ mỉa mai: “Cũng là một kẻ ngu xuẩn, cậu tưởng chi phiếu nhặt được thì có thể đổi à?”
Lam Hải Quỳnh nheo mắt lại, hỏi: “Bạch Vũ, chuyện này là sao?”
“Không sai, chi phiếu này không phải của nhà họ Lam, cũng không phải là trộm, càng không phải là nhặt”
Bạch Vũ thẳng thắn đón nhận ánh mắt của Lam Hải Quỳnh, anh nói:
“Đây là chi phiếu mà Hoàng Kha cho anh, anh đã giúp ông ta một việc, ông ta trả anh ba mươi tỷ tiền cảm ơn.
“Một tên phế vật như cậu có thể giúp chuyện gì chứ?”
Triệu Mỹ Ngọc khinh khỉnh nói: “Có kẻ não úng nước nào sẽ cho cậu ba mươi tỷ, Hoàng Kha ư? Hoàng tam ngốc thì có...
“Cái gì? Hoàng Kha?"
Nói tới một nửa, Triệu Mỹ Ngọc chợt thay đổi sắc mặt: “Hội trưởng Hoàng sao?”
Lúc này, giám đốc Tào cầm lấy chi phiếu xem qua, ông ta nói: “Đây là chi phiếu của hội trưởng Hoàng, tôi nhìn một cái thì có thể nhìn ra chữ ký của ông ấy. Vẻ mặt Lam Hải Quỳnh cũng dịu lại và làm chứng: “Bạch Vũ quả thật có giao tình với hội trưởng Hoàng”
“Cậu thật to gan.”
Triệu Mỹ Ngọc rất kinh ngạc, nói: “Ngay cả chi phiếu của ông Hoàng cũng dám trộm?”
“Tôi đã nói, đây là tiền mà Hoàng Kha cho tôi.”
Bạch Vũ rất bình tĩnh, nói: “Nếu cô không tin, các người gọi điện hỏi thử.”
Giám đốc Tào hơi do dự, cuối cùng ông ta vẫn rút điện thoại ra gọi, không lâu sau, ông ta cúp máy với vẻ mặt ngại ngùng.
“Cậu Bạch, xin lỗi, chúng tôi đã hiểu lầm.
“Cậu đại nhân đại lượng, mong cậu lượng thứ.”
Giám đốc Tào nặn ra một nụ cười, ông ta đã xác nhận chi phiếu là thật.
“Cái gì?”
Lúc này, Triệu Mỹ Ngọc biến sắc, nói: “Thật sự là ông Hoàng cho cậu ta ba mươi tỷ sao? Chuyện này sao có thể chứ?”
“Sao có thể chứ?”
Giám đốc Tào đanh mặt quát: “Cậu Bạch tướng mạo đường hoàng, có phong thái của người tài, còn có qua lại thân thiết với ông Hoàng, ba mươi tỷ này rất là bình thường”
“Chuyện này tuyệt đối không thể.
Triệu Mỹ Ngọc gấp gáp nói: “Một người ở rể, sống dựa vào nhà họ Lam như cậu ta, sao có thể có giao tình với hội trưởng Hoàng?"
“Sai rồi, nhất định là sai rồi.”
Cô ta không thể chấp nhận, nói: “Giám đốc Tào, ngài hỏi lại hội trưởng Hoàng, ông ấy nhất định đã nhầm lẫn.
Lam Hải Quỳnh đứng ra, cười khổ nói: “Mỹ Ngọc, Bạch Vũ quả thật có giao tình với hội trưởng Hoàng...
Cùng lúc, cô lườm Bạch Vũ một cái, anh từng hứa với cô không đổi chi phiếu của Hoàng Kha, bây giờ anh lại chạy đến ngân hàng.
Lát trở về cô nhất định sẽ xử lý Bạch Vũ.
“Thôi đi, Hải Quỳnh, em đừng bảo vệ cậu ta nữa, Bạch Vũ có gì, chị còn không rõ hay sao?”
Triệu Mỹ Ngọc cắt ngang lời của Lam Hải Quỳnh, lần nữa nhìn sang giám đốc Tào, nói:
“Giám đốc, ngài hỏi lại lần nữa
Nhìn thấy Triệu Mỹ Ngọc chắc chắn như vậy, Bạch Vũ lại ăn đồ fake, giám đốc Tào mặt mày do dự nhưng vẫn gọi cho Hoàng Kha.
Rất nhanh, vẻ mặt của ông ta trở nên khó coi, không còn nghi ngờ gì nữa, ông ta bị chửi.
Sau khi cúp máy, giám đốc Tào gào lên với Triệu Mỹ Ngọc:
“Quản lý Triệu, bây giờ tôi lệnh cho cô, xin lỗi cậu Bạch ngay.
Vẻ mặt Triệu Mỹ Ngọc hơi ngỡ ngàng: Á? Lẽ nào chuyện này là thật sao?”
Giám đốc Tào quát một câu: “Cô nghe thấy không, xin lỗi”
Triệu Mỹ Ngọc thay đổi sắc mặt, Bạch Vũ ở trong mắt cô ta là phế vật, muốn cô ta xin lỗi người đàn ông như này, trong lòng cô ta rất khó chịu.
Chỉ là nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của giám đốc Tào, cô ta chỉ có thể tức tối nói:
“Xin lỗi.”
Bạch Vũ khẽ mỉm cười, nói: “Cô mỉa mai tôi, vu khống tôi, còn gọi cả Hải Quỳnh đến, xin lỗi một câu mà không tình nguyện thế à?”
Lông mày của Triệu Mỹ Ngọc dựng ngược, cô ta nói: “Bạch Vũ, dừng lại đúng lúc, đừng được nước làm tới.”
Lam Hải Quỳnh cũng khẽ nói một câu: “Bạch Vũ, chuyện này là hiểu lầm, bỏ đi...
“Nếu đã không nhận sai, vậy thì sa thải đi.”
Bạch Vũ nhìn sang giám đốc Tào, nói: “Giữ lại nhân viên như này, sẽ chỉ mang lại rắc rối cho ông”
“Khẩu khí của cậu lớn đấy.
Triệu Mỹ Ngọc bĩu môi: “Sa thải tôi ư? Cậu nghĩ mình là ai?”
Lam Hải Quỳnh lườm Bạch Vũ, Hoàng Kha có thể vì Bạch Vũ giúp đỡ mà cho anh ba mươi tỷ, nhưng chưa chắc sẽ nghe theo anh mà kiến nghị gây áp lực với ngân hàng.
Giám đốc Tào càng phản đối, sao Hoàng Kha có thể vì Bạch Vũ mà chấm dứt hợp tác giữa hai bên chứ?
Điều quan trọng nhất, chín mươi phần trăm số tiền của Thương hội Tứ Hải nằm ở ngân hàng Bách Hoa, ngân hàng Bao Hải chỉ có một phần nhỏ.
Ông ta có thể nể mặt Hoàng Kha một chút, nhưng không đủ để ông ta sa thải một quản lý.
Hơn nữa Triệu Mỹ Ngọc cũng là con gái nhà giàu có bối cảnh không nhỏ, tiền của nhà họ Triệu ở ngân hàng Bao Hải không thua kém Hoàng Kha. Vậy nên ông ta nhún vai, cười nói với Bạch Vũ: “Cậu Bạch, dừng lại đúng lúc đi, yêu cầu của cậu, tôi lực bất tòng tâm.
“Cậu tưởng cậu quen biết ông Hoàng thì có thể thích gì làm nấy à?”
Triệu Mỹ Ngọc nghe vậy thì càng trở nên đắc ý, nói: “Bạch Vũ, cậu quá ngây thơ rồi.
“Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, hai ngày nữa anh tôi sẽ quay về, tới lúc đó tôi bảo anh tôi xử lý cậu.
Cô ta đột nhiên trở nên tàn độc, nói: "Tôi sẽ cho cậu biết, tôi là người mà cậu không thể trêu chọc.
Bạch Vũ cười nhạt, nói: “Sợ rằng người ngây thơ là cô.
“Bạch Vũ, đừng cãi nhau với Mỹ Ngọc nữa, em đi lấy xe, lát nữa chúng ta cùng về nhà.
Lam Hải Quỳnh lườm Bạch Vũ, sau đó xoay người ra ngoài khởi động xe.
Cô biết mối quan hệ của Triệu Mỹ Ngọc, Bạch Vũ muốn sa thải cô ta, hoàn toàn là chuyện viển vông.
Bạch Vũ nhìn giám đốc Tào, khẽ mỉm cười, nói: “Xem ra mặt mũi của hội trưởng Hoàng vẫn không đủ.
Giám đốc Tào không phủ nhận, ông ta cười nói: “Quả thật không đủ”
Nhìn thấy Bạch Vũ bị giám đốc vả mặt, mấy nhân viên nữ hoặc là bĩu môi, hoặc là cười khinh, vẻ mặt xem thường, giống như cảm thấy Bạch Vũ tự cho mình là đúng. “Tấm này, có đủ không?”
Bạch Vũ đưa ra tấm chi phiếu thứ hai.
Hồi Xuân Đường, một trăm năm mươi tỷ.
Sắc mặt của giám đốc Tào chợt thay đổi. “Vẫn không đủ, vậy thì thêm một tấm
Bạch Vũ đưa ra tấm chi phiếu thứ ba.
Tập đoàn Thiên Bảo, ba trăm tỷ.
Giám đốc Tào suýt nữa té ngã.
Ông ta nhìn Bạch Vũ với vẻ khó tin, không ngờ anh không chỉ quen biết Hoàng Kha, còn qua lại thân thiết với Tôn thánh thủ và Hàn Quốc Hoa.
Những người này đều là khách hàng lớn, mỗi năm giao dịch hàng nghìn tỷ.
“Cút, cô đã bị sa thải.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất