Bạch Vũ viết một toa thuốc, kêu người nhà họ Hàn bốc thuốc theo toa này.
Sau đó, anh tự mình ở lại phòng bếp sắc thuốc.
Bạch Vũ phát hiện, ánh sáng trắng trong ngọc Sinh Tử cuối cùng biến thành ba tia.
“Cũng không biết ba tia có thể trực tiếp cứu người không?”
Khi Bạch Vũ lẩm bẩm trong lòng, Tôn thánh thủ đi tới, vẻ mặt rất băn khoăn.
Bạch Vũ nhìn qua rồi cười nói: “Ông Tôn, sao thế? Sức khỏe của ông Hàn có vấn đề à?”
“Không, không, ông ấy rất ổn, tôi đã kiểm tra cơ thể của ông ấy, mạch đập nhịp tim đều bình thường.
Tôn thánh thủ cười hòa nhã, nói: “Ông ấy ăn xong cháo nóng thì ngủ rồi, tiếng ngáy vang trời, có gọi cũng không tỉnh.
“Đây là giấc ngủ ngon đầu tiên trong nửa tháng nay của ông ấy”
Bạch Vũ khẽ gật đầu: "Có thể ngủ thì tốt, chỉ cần ông ấy sử dụng thêm mấy lần thuốc của tôi, ông ấy sẽ hoàn toàn không sao.”
“Cậu Bạch cao siêu.
Tôn thánh thủ khen Bạch Vũ một phen: “Ở độ tuổi này, trình độ này, trước nay chưa từng có”
Bạch Vũ nghe vậy thì cười, nói: “Ông Tôn, ông có chuyện gì thì nói thẳng”
Tôn thánh thủ chợt sững người, sau đó cười ngại ngùng, nói: “Xem ra tâng bốc cũng là một kỹ năng, nếu không sẽ bị vạch trần bất cứ lúc nào.” “Cậu Bạch, là thế này, tôi có một thỉnh cầu”
Tôn thánh thủ giống như một đứa trẻ đưa ra yêu cầu vô lý mà nói: “Có thể truyền thụ châm pháp của cậu cho tôi được không?”
“Không, không, tôi bỏ tiền ra mua, bao nhiêu tiền cũng được.
Ông ta cúi gằm mặt xuống, nói: “Cậu ra giá đi?”
Bạch Vũ hơi ngỡ ngàng, ông lão này muốn học châm pháp sao?
Tuy chỉ có chín châm, nhưng mỗi châm chín biến, có thể kết hợp thành tám mươi mốt loại châm pháp, châm pháp này không là gì đối với Bạch Vũ.
Chỉ là anh bất ngờ châm pháp này còn có thể bán được tiền.
Trong lúc trầm mặc, Tôn Thánh Thủ vô cùng căng thẳng mà nhìn Bạch Vũ.
Loại châm pháp cổ đại này là bảo vật vô giá, ai chịu bán một cách dễ dàng chứ?
Nhưng nếu ông ta có thể học được, không chỉ y thuật của ông ta sẽ tiến bộ không ít, nhà họ Tôn cũng biết thêm một truyền thừa quan trọng, thậm chí áp chế được hào quang của đầu trọc Hoa tại Long Đô.
Vậy nên tuy ông ta cảm thấy không có khả năng lắm nhưng vẫn muốn cầu xin Bạch Vũ.
“Nếu không được thì thôi, lão phu mạo muội rồi.
Tôn thánh thủ mặt mày đỏ bừng, áy náy nói: “Mong cậu Bạch lượng thứ.
“Tiền gì mà tiền, Tôn thánh thủ xa lạ quá rồi.
Bạch Vũ cười to một tiếng, nói: “Tôi dạy miễn phí cho ông.”
Miễn phí ư?”
Lần này Tôn thánh thủ đã sững người, hỏi: “Truyền thụ miễn phí cho tôi sao?”
Ông ta không dám tin, đây là Cửu Cung Hoàn Dương Châm đó, có thể giúp khởi tử hồi sinh, tùy ý bán hoặc mở lớp học, kiếm gần hai nghìn tỷ chắc chắn không thành vấn đề.
Nếu Bạch Vũ bằng lòng trao đổi, ông ta có thể đổi Hồi Xuân Đường với Bạch Vũ.
Nhưng châm pháp giá trị liên thành như này, Bạch Vũ lại nói dạy miễn phí một cách nhẹ nhàng.
Tôn thánh thủ có chút không phản ứng kịp.
“Đương nhiên miễn phí, y thuật dùng để cứu người, giấu diếm không có ý nghĩa gì hết.”
Bạch Vũ rất phóng khoáng, nói: “Nào, nhân lúc tôi còn chút sức, tôi dạy ông châm thứ nhất...
Cơ thể của Tôn thánh thủ giật nảy, ông ta nói: “Cậu thật sự bằng lòng truyền thụ cho tôi sao?”
Bạch Vũ khẽ gật đầu, nói: “Thêm một người biết, có thể cứu thêm mười hoặc trăm bệnh nhân, cũng coi như là tích đức.
Tôn thánh thủ quỳ bụp xuống:
“Sư phụ tại thượng, xin nhận đệ tử Tôn thánh thủ một lạy”
Hàn Khê bốc thuốc quay lại, nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức trợn mắt há hốc mồm...
“Anh chắc chắn đã bỏ thuốc mê cho ông Tôn rồi.”
Khi Tôn thánh thủ vui vẻ cầm ghi chú quan trọng do Bạch Vũ viết quay về luyện tập, Hàn Khê mặt mày tuyệt vọng nhìn tên lừa đảo Bạch Vũ này.
“Nếu không sao ông Tôn lại làm ra loại chuyện ngốc này chứ.
“Ông ấy là quốc thủ nổi tiếng của nước ta, thế mà gọi kẻ lừa đảo như anh là sư phụ”
Theo như Hàn Khê thấy, Bạch Vũ có chút đạo hạnh, nhưng anh trẻ như vậy, có giỏi hơn nữa cũng không thể sánh bằng Tôn thánh thủ.
Cô ta cũng không thể chấp nhận sự kính ngưỡng của thần tượng dành cho tên lừa đảo.
“Không có tên lừa đảo như tôi, tối qua ông nội của cô đã chết rồi.
Bạch Vũ cầm dược liệu mà Hàn Khê mua về rồi bắt đầu xử lý, anh nói: “Cô cũng sẽ trở thành cô nhi
“Anh.”
Hàn Khê bị tức chết, sau đó cứng miệng nói: "Anh chẳng qua chỉ là mèo mù vớ cá rán thôi”
“Bất luận thế nào, cô đã thua, tôi là chủ nhân trong một năm sắp tới của cô.”
Bạch Vũ không khách sáo mà đả kích: “Cô tốt nhất tôn trọng tôi một chút, nếu không cô sẽ chịu khổ đấy.
Nghe thấy hai chữ chủ nhân, gương mặt Hàn Khê đỏ bừng, sau đó cô ta tiến thêm một bước, nói:
“Trừ ba trăm tỷ của ông nội tôi, tôi cho anh thêm một trăm năm mươi tỷ nữa, chấm dứt vụ cá cược của chúng ta”
Gương mặt lạnh lùng của Hàn Khê toát ra sự dụ dỗ, cô ta nói: “Được không?”
Bạch Vũ không đáp lại, thong thả bắt đầu sắc thuốc.
“Anh chê ít à?”
Nhìn thấy Bạch Vũ không lên tiếng, Hàn Khê tưởng anh tham lam, vì thế cô ta nói kiểu đầy sự khinh bỉ:
“Được, cho anh ba trăm tỷ, như nào?”
“Không như nào cả...
Bạch Vũ không ngoảnh đầu, nói: “Ba trăm tỷ, đối với tôi mà nói, không khó kiếm, nhưng bắt cô Hàn làm người giúp việc lại khó hơn lên trời.
Hàn Khê hét lên một tiếng: "Sáu trăm tỷ”
Cô ta không tin có chuyện gì tiền không giải quyết được.
“Ông nội của cô vừa khỏi bệnh, cần nghỉ dưỡng một tháng”
Bạch Vũ lười nhác nói: “Một tháng này, cô cố gắng chăm sóc ông nội của cô, một tháng sau, tôi sẽ tìm cô thực hiện lời hứa.”
“Nhớ lấy, gọi lúc nào có mặt lúc đó”
“Bạch Vũ, anh đừng quá ngông cuồng”
Hàn Khê chống lạnh nói: “Kêu tôi làm nữ giúp việc, anh chịu nổi sao?”
“Bốp...”
Bạch Vũ lại đánh một cái vào má chân của cô ta rồi hỏi: “Cô có thái độ gì đấy?”
Mẹ kiếp!
Hàn Khê hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Bạch Vũ, hôm nay cô ta không chỉ bị Bạch Vũ vả mặt, còn bị đánh vào đùi, hai mươi năm trong trắng bị anh chiếm hết rồi.
“Ngoan ngoãn thực hiện lời hứa”
Bạch Vũ nhắc nhở: “Nếu không hôm nào đó bệnh tình của ông nội cô tái phát, cô làm sao tới cầu xin tôi được?"
Cơn giận của Hàn Khê lập tức biến mất, tuy Bạch Vũ rất đáng hận nhưng không thể không thừa nhận, anh có giá trị rất lớn.
Ít nhất trước khi chưa tìm được bác sĩ khác thay thế Bạch Vũ, cô ta không thể trở mặt với Bạch Vũ.
“Anh sẽ bị sét đánh.”
Nhìn thấy Bạch Vũ xoay người, mắt của Hàn Khê khế đảo, đá một cước về phía eo sau của Bạch Vũ.
"Bup---"
Bạch Vũ vụt một cái, tránh được công kích này, sau đó anh thuận tay kéo Hàn Khê qua ấn lên bàn.
"Á---”
Khi Hàn Khê muốn kêu lên, một chưởng phong đã đập vào người cô ta---
“Á---”
Đằng sau vang lên tiếng bốp, khiến Hàn Khê sững sờ hét lên một tiếng.
Cô ta hoảng hốt quên cả phản kháng, nhiều hơn là sự khó tin.
Tên khốn này quá bạo lực quá hống hách rồi.
Anh có hiểu cái gì là thương hoa tiếc ngọc không? Có hiểu cái gì gọi là chu đáo dịu dàng không?
Hàn Khê hét lên: “Đồ khốn, buông tôi ra, buông tôi ra”
“Bốp bốp bốp!”
Bạch Vũ đánh một lèo mười tám cái, sau đó buông Hàn Khê đang vừa thẹn vừa tức giận ra, anh nói: “Nhớ đấy, đây chính là sự trừng phạt khi mạo phạm chủ nhân”
Hàn Khê tay trái ôm đằng sau, tay phải chỉ vào Bạch Vũ mà hét lên một tiếng: “Đồ khốn!”
Chỉ là tuy mặt mày đầy ấm ức và phẫn nộ, nhưng trong lòng lại không nói ra được sự khác thường, giống như không hận nổi Bạch Vũ.
“Hét cái gì mà hét?”
Bạch Vũ trợn mắt lên, nói: “Cô còn muốn bị đánh nữa đúng không?”
Hàn Khê vội vàng lùi lại mấy bước, tránh xa Bạch Vũ rồi mắng: “Đồ khốn! Đồ khốn!”
Mặt mày của cô ta đỏ tới mức sắp vắt ra nước, cô ta dọa: "Anh đợi đấy, xem tôi xử lý anh thế nào...
Bạch Vũ cười trêu, nói: “Được, tôi đợi! Tôi đợi cô tới xử lý tôi! Tôi thích nhất mỹ nhân tới xử lý tôi!”
Hàn Khê nhướn mày, lửa giận lại bốc lên, nhưng thấy ánh mắt sáng rực của Bạch Vũ đang nhìn mình.
Cô ta chột dạ, ánh mắt vô thức lảng tránh.
Nhưng rất nhanh cô ta lại tức giận trợn tròn mắt.
Mình là Hàn Khê, mình là thiên kim của nhà họ Hàn, mình là người thừa kế tương lai của tập đoàn Thiên Bảo, tại sao mình không dám phản kích, không dám phản kích...
“Tôi phải chém chết anh.
Hàn Khê xấu hổ, tức giận đi tìm cái gì đó ở khắp nơi.
Không bao lâu sau, trong tay cô ta có thêm hai con dao thái rau.
Ánh dao sáng loáng.
Tức giận ngút trời.
Hàn Khê tức phát điên:
Run rẩy đi, người phàm.
Bạch Vũ khẽ nói một câu: “Bây giờ tức giận như vậy, sau gáy còn đau không?”
Hàn Khê chợt sững người, quăng con dao thái rau đi, đưa tay sờ đầu, cô ta kinh ngạc phát hiện, trước kia chỉ cần tức giận sau gáy sẽ đau dữ dội, bây giờ chỉ hơi hơi đau.
Cô ta rất vui, phải biết rằng chứng bệnh đau đầu này khi phát tác sẽ khiến cô ta đau tới mức sống đi chết lại.
“Mấy cái đánh vừa rồi, tôi không phải là chiếm hời của cô, mà là giúp cô lưu thông kinh mạch, làm dịu thần kinh não, khiến cô khi tức giận không còn đau đầu nữa.
Bạch Vũ nhìn cô ta, nói: “Hai ngày này, cô uống thêm ít hai mươi bốn vị, kìm nén cơn giận, kinh nguyệt của cô cũng sẽ trở lại bình thường”
“Còn về chân của cô thì xem biểu hiện của cô đi.”
Sau khi nói xong, Bạch Vũ vừa hay sắc thuốc xong đang bưng bằng hai tay ra khỏi phòng bếp.
Bạch Vũ ngã bụp một cái...
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất