Chín giờ tối, phòng VIP ở câu lạc bộ Hạ Phong.
Sau khi xử lý xong chuyện của Chương Vĩ Thành, Hoàng Kha lại mở một phòng khác để tiếp đãi Bạch Vũ.
Mười món ăn và một món súp thêm hai chai rượu vang đắt tiền, thể hiện đầy đủ thành ý.
Bạch Vũ vừa cầm sổ khám bệnh của Hoàng Kha, vừa xem ảnh văn phòng của Tứ Hải.
Thanh đao Quan Công đã bị hư hỏng, sát khí trong văn phòng cũng tan biến, nhưng ấn đường của Hoàng Kha lại còn đen hơn hôm qua.
Ngọc Sinh Tử vừa xoay, Bạch Vũ lập tức hiểu được tình hình.
Chưa kịp mở lời thì điện thoại của Hoàng Kha đã reo, nghe máy xong ông ta hơi nhíu mày nhưng vẫn gọi một người đến thì thầm.
"Người anh em Bạch, xin lỗi, Chương Đại Cường đã tìm đến anh họ tôi để xin lỗi, muốn đích thân đến xin lỗi tôi và cậu.
Hoàng Kha cười với Bạch Vũ: "Tôi nghĩ để họ cho cậu một câu trả lời nên đã bảo họ đến đây"
Bạch Vũ nhẹ nhàng nói: "Không sao."
Chẳng bao lâu cửa phòng lại bị gõ, Hoàng Kha bảo mở cửa, một cặp vợ chồng trung niên bước vào.
Người đàn ông có khuôn mặt chữ điền, hơn năm mươi tuổi, chưa đến mét sáu, mặc vest, gương mặt trơn tru nhưng không kém phần uy nghiêm.
Người phụ nữ khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, mặt trái xoan, dáng người cao ráo, trang sức đầy mình, đi lại còn phong tình hơn cả chị Dung.
Đó chính là vợ chồng Chương Đại Cường và Lâm Nhược Uyển.
Hai người đều cầm theo hai hộp, vào phòng liền cười tươi cúi đầu chào: "Hội trưởng Hoàng, chào buổi tối."
"Hội trưởng Hoàng, thật xin lỗi, tôi quản giáo không nghiêm, mạo phạm đến ông"
Chương Đại Cường đã tìm hiểu kỹ tình hình: "Tôi thay mặt đứa con không ra gì xin lỗi ông.
Nói xong, ông ta đặt hộp lên bàn, tự vả hai cái vào mặt mình.
Bạch Vũ nhìn Chương Đại Cường, với mình cũng chẳng khách khí, người này quả là một nhân vật.
Lâm Nhược Uyển cũng dịu dàng cười xin lỗi: "Phải đấy, hội trưởng Hoàng, Vĩ Thành hồ đồ, xin lỗi, xin lỗi.
Dù con trai bị chặt tay chặt chân nhưng không thể đắc tội với Hoàng Kha, còn phải dựa vào Hội Thương hội Tứ Hải bảo vệ.
Hai người chỉ có thể nuốt giận vào trong.
Không thì không chỉ công trình công viên giải trí vừa mới tới tay sẽ bị hủy bỏ, mà cả lợi ích kiếm được từ trước cũng phải trả lại.
"Xin lỗi tôi không có ích gì"
Hoàng Kha tỏ vẻ không kiên nhẫn, chỉ tay vào Bạch Vũ: "Chuyện có xong hay không là do người anh em Bạch quyết định"
"Người anh em Bạch? Bạch Vũ?"
Chương Đại Cường cũng đã hiểu tình hình, thấy Bạch Vũ – kẻ chủ mưu đang ngồi trước mặt, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn, nhưng nhanh chóng nở nụ cười: "Người anh em Bạch, chào cậu, chào cậu, thành thật xin lỗi, có mắt không thấy Thái Sơn.
Ông ta tiến vài bước, cúi đầu khom lưng, còn bắt tay Bạch Vũ liên tục xin lỗi, hoàn toàn không có phong thái của một đại gia sở hữu tài sản hàng nghìn tỷ.
"Chuyện của Vĩ Thành, mong cậu bao dung.
Ông ta nhanh chóng rút ra một tấm séc đưa cho Bạch Vũ, ba tỷ.
Lâm Nhược Uyển thì nắm chặt tay, mặt đỏ bừng không kìm được, dường như muốn giết chết Bạch Vũ.
Bà ta không dám đắc tội với Hoàng Kha, chỉ có thể căm hận Bạch Vũ, dù sao đây cũng là một thằng rể vô dụng.
Bà ta còn nghe ngóng từ tay chân của Hoàng Kha, rằng Hoàng Kha thân thiết với Bạch Vũ là vì Bạch Vũ biết xem tướng số phong thủy.
Biết được điều này, Lâm Nhược Uyển khẳng định, Hoàng Kha bị Bạch Vũ lừa gạt, càng quyết tâm tìm cách trả thù Bạch Vũ không có thể lực.
Tất nhiên, lúc này bà ta sẽ không nói gì nhiều, chỉ ghi nhớ diện mạo Bạch Vũ, sau này tìm cơ hội báo thù.
"Cảm ơn Chương tổng, hội trưởng Hoàng đã giải quyết xong, chuyện cũng coi như kết thúc.
Bạch Vũ đẩy lại tấm séc của Chương Đại Cường: "Chỉ hy vọng không có lần sau"
Anh có thể cảm nhận được sự giảo hoạt của đối phương, nhưng không hề để tâm, nếu nhà họ Chương dám trả thù, anh sẽ giẫm chết họ.
Chương Đại Cường cười đầy mặt: "Hiểu rồi, hiểu rồi"
Không có lần sau? Mày có tư cách gì mà nói câu này?
Gương mặt xinh đẹp của Lâm Nhược Uyển lạnh lẽo, trong lòng khinh bỉ: Một thằng ở rể cũng dám vênh vang, không biết trời cao đất dày.
"Được rồi, chuyện của con trai ông, lát nữa nói sau."
Hoàng Kha xua tay hai người ngồi sang một bên: "Tôi đang chờ người anh em Bạch hóa giải sát khí cho tôi"
Chương Đại Cường vội vàng lui sang một bên.
Trong mắt Lâm Nhược Uyển lóe lên sự hứng thú, bà ta muốn xem Bạch Vũ làm thế nào để lừa bịp, đồng thời tìm cơ hội vạch trần Bạch Vũ, mượn tay Hoàng
Kha trả thù.
"Người anh em Bạch, tôi đã đập nát đao Quan Công thành mảnh vụn, còn mang theo bùa bình an mà cậu đưa"
Hoàng Kha không để ý đến hai người nữa, họ khẽ một tiếng nói:
"Nhưng mấy ngày nay vận đen vẫn không ngừng, rốt cuộc là sao?"
Bạch Vũ nhìn Hoàng Kha: "Đưa bùa bình an cho tôi xem
Hoàng Kha vội lấy ra, bùa vẫn là tấm bùa đó nhưng đã dính đầy dầu mỡ.
Thấy lá bùa bảo vệ bị thê thảm như vậy, khóe miệng Lâm Nhược Uyển nhếch lên khinh thường.
Vẽ bùa mà không cẩn thận, còn dám ra ngoài lừa người.
Bạch Vũ nhìn một lúc, sau đó nắm tay Hoàng Kha, xoay chuyển ngọc Sinh Tử:
"Ông đã vứt bỏ bùa bình an, nó bị nhiễm vật không sạch, sức mạnh giảm đi hơn một nửa nên không bảo vệ ông tốt được." "Thêm nữa, mấy ngày nay ông có gặp người chết phải không?"
Anh hỏi tiếp.
Hoàng Kha và vài thuộc hạ lảo đảo suýt ngã xuống đất.
Họ khó tin nhìn Bạch Vũ.
"Người anh em Bạch quả là đại sư, đến chuyện tôi gặp người chết cũng biết?"
Hoàng Kha hoàn toàn kính phục Bạch Vũ:
"Đúng vậy, tối qua tôi từ thương hội về nhà, xe vừa ra khỏi cổng chưa đến hai mươi mét, có người nhảy từ tòa nhà cao xuống chết ngay trước mặt tôi" "Một người phụ nữ ôm hai đứa trẻ tự tử, người phụ nữ còn mặc áo đỏ"
"Nghe nói mượn ba trăm triệu tệ nợ lãi cao, đã trả hơn chín trăm triệu mà chưa hết, tuyệt vọng nên nhảy lầu tự tử"
Ông ta kể lại cho Bạch Vũ.
Trong mắt Lâm Nhược Uyển đầy khinh miệt, biết chuyện Hoàng Kha gặp người chết có gì lạ?
Chỉ cần mấy ngày nay phải người theo dõi sẽ biết hết mọi hành động của ông ta.
Một trò lừa dễ nhận ra như thế, cũng chỉ có Hoàng Kha tin thôi.
Chương Đại Cường cũng cười khinh khỉnh.
"Chính luồng oán khí đó đã thay đổi vận mệnh của ông."
Bạch Vũ nhìn Hoàng Kha hờ hững nói: "Sát khí của đao Quan Công tuy đã chấm dứt, nhưng bùa hộ mệnh không đủ để tiêu trừ sát khí trên người ông.
"Ông lại xui xẻo gặp người phụ nữ mặc áo đỏ nhảy lầu tự tử, còn vô tình chịu đựng oán khí của cô ta."
"Mà luồng oán khí đó chính là giọt nước tràn ly, vừa vặn kết tụ sát khí trên người ông thành hình.
"Nếu tôi đoán không sai, trên người ông nhất định có một đường chỉ đỏ"
Anh nhìn chăm chú vào bụng Hoàng Kha.
"Được rồi, có thể đừng nói bậy nữa không? Đừng tưởng không ai biết cậu không phải là đại sư"
Nghe đến đây, Lâm Nhược Uyển không nhịn được nữa, đứng dậy hét lớn:
"Oán khí gì, kết hình gì, chỉ đỏ gì?"
"Cậu nói linh tinh mà không biết xấu hổ à?"
"Bây giờ là thế kỷ 21 rồi, còn nói sát khí kết hình?"
"Hơn nữa tôi đã điều tra cậu, cậu chỉ là một thằng nghèo, một thằng ở rể vô dụng, biết gì về tướng số phong thủy?"
"Hội trưởng Hoàng không nỡ vạch trần cậu, tôi tuyệt đối không để cậu lừa dối hội trưởng Hoàng.
Bà ta lại nhìn Hoàng Kha: "Hội trưởng Hoàng, tôi không cố ý nhằm vào cậu ta, mà là tính cách thẳng thắng, thật sự không thể chịu nổi."
"Thằng nhóc này chỉ giở trò bịp bợm, ông đừng tin cậu ta"
"Mấy ngày nay ông gặp xui xẻo, chỉ là ngẫu nhiên thôi"
Lâm Nhược Uyển mắng Bạch Vũ không ra gì, tâm trạng vô cùng hả hê, nỗi tức giận vì con trai bị hành hạ được giải tỏa.
"Câm miệng!"
Vừa dứt lời, Hoàng Kha quát lớn với Lâm Nhược Uyển: "Bà biết cái quái gì"
"Hội trưởng Hoàng bớt giận, Nhược Uyển không có ác ý, chỉ là thẳng tính thôi"
Chương Đại Cường vội vàng đứng ra giảng hòa, nhìn Bạch Vũ: "Mong hội trưởng Hoàng và cậu Bạch thông cảm"
Chương Đại Cường đã làm nhiều việc mờ ám nên không tin vào nhân quả báo ứng, cũng chẳng để tâm đến phong thủy.
Ban đầu ông ta nghĩ, một thằng ở rể vô dụng có thể được Hoàng Kha coi trọng, còn đánh con trai mình, chắc hẳn có chút năng lực.
Nhưng giờ thì Chương Đại Cường cảm thấy rất thất vọng.
Nếu chỉ như vậy, e rằng Hoàng Kha đã nhìn lầm, may mà mình còn nịnh nọt tâng bốc.
Sát khí kết hình, chỉ đỏ giết người, đây không phải là nói nhảm sao?
Hoàng Kha đập bàn, sau đó không hề ngần ngại kéo áo lên, lộ ra cái bụng trắng nhão.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất