Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

"Bốp – 

Giây tiếp theo, Bạch Vũ đá Chương Vĩ Thành ngã xuống đất. 

"Á ——" 

Chương Vĩ Thành lăn lộn ra xa bốn năm mét, đập trúng mấy người đồng bọn mới dừng lại. 

Xương sườn của anh ta cũng bị gãy một cái, răng nghiến chặt vì đau không thốt nên lời, khóe miệng rỉ máu. 

Hành động quá sạch sẽ, quá nhanh gọn. 

Đến mức mấy chục đôi mắt tại hiện trường không một ai nhìn rõ. 

Đám người Dương Uyển Như đều tròn mắt kinh ngạc. 

Bạch Vũ không dừng lại, chân đạp lên chân Chương Vĩ Thành: 

"Xin lỗi đàng hoàng, nếu không cái chân này của mày sẽ không giữ được nữa." 

"Á, đồ khốn... 

Chương Vĩ Thành không ngừng rên rỉ thê lương, đau đớn lan tỏa khắp cơ thể khiến anh ta chỉ muốn đâm đầu vào tường mà chết. "Không biết nghe lời" 

Trước ánh mắt kinh hãi của mọi người, Bạch Vũ rắc một tiếng, đạp gãy chân Chương Vĩ Thành. 

Sau đó, anh lại bước tới chân còn lại. 

"Đây là... 

Đám người Dương Uyển Như đều sững sờ, miệng há hốc không dám tin. 

Đối phương có đến cả chục người, còn có ba tên vệ sĩ to cao, Bạch Vũ lại ngang tàng như vậy, chẳng lẽ không biết sợ sống chán rồi sao? 

Ngay cả Lam Hải Quỳnh cũng nhíu mày, đáy lòng lạnh toát. 

Lưu Phú Quý thì mặt mũi đỏ bừng, vô cùng kích động. 

"Đồ khốn, thả cậu Chương ra." 

Cả chục tên đồng bọn gào thét định xông lên. 

Ba tên vệ sĩ cũng rút dùi cui ra. 

Lưu Phú Quý cầm một chai rượu đứng cạnh Bạch Vũ. 

"Ai dám bước tới một bước, tao sẽ phế luôn chân còn lại của Chương Vĩ Thành" 

Bạch Vũ chỉ nói một câu đơn giản, lập tức trấn áp toàn bộ cuộc hỗn loạn. 

Hơn chục tên tay chân của họ Chương tức giận không để đâu cho hết, tay đặt lên vũ khí nhưng không dám hành động bừa bãi. 

Vô số người, lướt qua hết ánh nhìn này đến ánh nhìn khác, đều căng thẳng và kinh ngạc nhìn Bạch Vũ. 

Không khí trong phòng bao nặng nề đến cực điểm. 

Dường như không khí mang theo sự lạnh lẽo rợn người. 

"Nhóc con, mày kiêu ngạo như vậy, không sợ hôm nay không ra được câu lạc bộ sao?" 

Chương Vĩ Thành nghiến răng, quát lên: "Đừng nói tao không tha cho mày, Thương hội Tứ Hải cũng sẽ không tha cho mày" 

"Thương hội Tứ Hải?" 

Bạch Vũ cười nhạt: "Thú vị đấy" 

Chương Vĩ Thành khinh thường Bạch Vũ: "Đây là câu lạc bộ của Thương hội Tứ Hải, chỗ của chị Dung." 

"Tao có chuyện, mày có chuyện, tất cả các người đều có chuyện." 

Anh ta nhắc nhở Bạch Vũ, cũng nhắc nhở đám người Lam Hải Quỳnh. 

Mặc dù tập đoàn họ Chương làm về xây dựng, là đầu tàu trong ngành công trình Trung Hải, nhưng Chương Vĩ Thành lại không bao giờ dính vào công việc của tập đoàn, anh ta làm giàu bằng cách cho vay. 

Anh ta thích cho phụ nữ vay tiền nhất, từ nữ sinh trong trường đến các bà nội trợ thành thị, nhân viên văn phòng, chỉ cần có nhan sắc và có nhu cầu, anh ta đều cho vay. 

Sáu mươi triệu anh ta có thể biến thành hai trăm bốn mươi triệu, một người vay, anh ta có thể lôi cả gia đình ra trả nợ. 

Vì đối tượng mục tiêu đều là phụ nữ, cộng thêm thủ đoạn của anh ta cao siêu nên việc kinh doanh này không chỉ một vốn bốn lời, mà còn không có chút rủi ro 

nào. 

Những năm gần đây, anh ta kiếm được đầy túi, cả người cũng trở nên kiêu ngạo hơn, khinh thường tất cả. 

Hôm nay, anh ta đụng phải tấm thép Bạch Vũ, không những không suy nghĩ lại mà còn nghĩ cách giết chết Bạch Vũ. 

"Bạch Vũ, anh lỗ mãng quá rồi, vốn dĩ chỉ là chuyện nhỏ, bây giờ làm loạn lên, anh không muốn dẹp yên nữa sao?" 

Dương Uyển Như đột nhiên xen vào, phẫn nộ quát: 

"Tôi ra lệnh cho anh lập tức xin lỗi cậu Chương, nếu không tất cả hậu quả hôm nay anh tự mình chịu. 

Bạch Vũ lạnh lùng nói một câu: "Bạch Vũ tôi làm việc, cần cô vung tay múa chân à?" 

"Anh nói gì vậy, Uyển Như là vì tốt cho mọi người, anh làm loạn như vậy, tất cả mọi người sẽ gặp xui xẻo theo" 

Sắc mặt Lý Giai Giai u ám: "Hải Quỳnh thậm chí cả nhà họ Lam cũng sẽ vì anh mà chịu tội. 

"Hải Quỳnh sẽ không sao, nhà họ Lam cũng sẽ không sao" 

Bạch Vũ lại nhìn sang Lưu Phú Quý: "Lưu Phú Quý bọn họ cũng sẽ không sao." 

Dương Uyển Như giận dữ quát lên: 

"Bạch Vũ, nếu anh không thả cậu Chương, tôi sẽ không quản chuyện này nữa, đừng có hối hận!" 

Lý Giai Giai cũng tức giận với Lam Hải Quỳnh đang đứng ngoài cuộc: "Hải Quỳnh, cậu không quản Bạch Vũ đi, cậu muốn anh ta hại chết mọi người sao?" 

Lam Hải Quỳnh không nói lời nào, mặc dù không biết Bạch Vũ có gì tự tin, nhưng lúc này cô chọn đứng về phía Bạch Vũ. 

"Tách tách tách!" 

Ngay lúc này, bên ngoài lại xuất hiện một nhóm người, hơn chục bảo vệ mặc đồng phục vây quanh một người phụ nữ quyến rũ bước vào. 

Người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, rất quyến rũ và cao ráo, đặc biệt là vòng eo, hút hồn người khác. 

Người phụ trách câu lạc bộ, chị Dung. 

"Ôi dào, cậu Chương của tôi, cậu làm sao vậy? Ai dám động đến cậu?" 

Chị Dung vừa bước vào liền cười nói liên tục, lời nói lại không khách khí chút nào: "Ai động đến cậu Chương vui lòng tự đứng ra?" 

Cô ta nhìn Bạch Vũ, giả vờ không biết hỏi. 

Bạch Vũ thuận thế ngẩng đầu cười nói: "Chị là người của Thương hội Tứ Hải?" 

"Đúng vậy, tôi là người phụ trách, mọi người nể mặt gọi một tiếng chị Dung" 

Chị Dung cười duyên: "Người trẻ tuổi, ở đây không được phép đánh nhau, vì vậy hôm nay cậu gây họa lớn rồi" 

Bạch Vũ cười nhạt: "Chị không hỏi rõ phải trái đúng sai? Ai ra tay trước?" 

Chị Dung hơi sững sờ, sau đó cười mỉa: "Đương nhiên là cậu sai" 

"Tôi sai?" 

Bạch Vũ cười nhạt, nhìn người phụ nữ châm chọc: "Không điều tra đã nói tôi sai?" 

Bạch Vũ thu lại nụ cười lạnh lùng, quét mắt nhìn chị Dung và mọi người xung quanh, như nhìn một bầy cừu đợi làm thịt, điều này khiến mọi người bất an và không thoải mái. 

Chị Dung phong thái quyến rũ khóe miệng giật giật, sau đó tức giận xấu hổ xòe tay: 

"Ở đây, tôi nói cậu sai tức là cậu sai" 

Bạch Vũ nhẹ nhàng gật đầu: "Tốt lắm, nghe chị nói như vậy, tôi bỗng nhiên cảm thấy chị không cần làm người phụ trách nữa" 

Dương Uyển Như và Lý Giai Giai đồng loạt sửng sốt, trên mặt mang theo một chút ngạc nhiên. 

Thằng nhóc tuổi còn trẻ này dựa vào gì mà khinh thường chị Dung và thế lực hùng mạnh sau lưng chị Dung? 

Chị Dung khinh thường bĩu môi: "Có bản lĩnh thì cậu cứ để tôi cuốn xéo" 

Cô ta không tin Bạch Vũ có thể làm gì mình, báo cảnh sát? Kiện câu lạc bộ? Trò trẻ con. 

Sau đó cô ta nhẹ nhàng vẫy tay, hơn chục bảo vệ mặc đồng phục bước lên, khí thế hung hăng vây lấy Bạch Vũ. 

Trong đó có hai người cầm trên tay súng săn tự chế. 

"Tên ngu, đừng giả vờ nữa." 

Chương Vĩ Thành nghiến răng, cười nham hiểm: "Mày tiêu đời rồi. 

Lý Giai Giai và Dương Uyển Như cũng đầy vẻ khoái chí, hả hê chờ Bạch Vũ gặp xui xẻo. 

"Vút ——" 

Bạch Vũ không nói thêm lời nào, lấy ra giấy bút viết một số điện thoại, sau đó nhẹ nhàng ném cho chị Dung. 

"Cho chị một phút để làm rõ tình hình, sau đó hãy cân nhắc lập trường của câu lạc bộ hôm nay" 

Chị Dung nhìn tờ giấy trong tay cùng dãy số quen thuộc trên đó, cười mỉa không đồng tình: 

"Còn giả vờ? Vui lắm sao?" 

Bạch Vũ nắm tay Lam Hải Quỳnh: "Còn năm mươi giây. 

Cảnh tượng như vậy khiến chị Dung và Chương Vĩ Thành đều ngớ người. 

Tên này rốt cuộc là ai? 

Dù là giọng điệu hay tư thái đều lộ ra khí thế khinh thường chúng sinh. 

Dương Uyển Như và Lý Giai Giai thì cười chế giễu, ra vẻ quá mức. 

Chị Dung vốn không để tâm, do dự rút điện thoại ra gọi. 

eyJpdiI6Im1PaG5kOW5BaDZKQzR3ZW16am43dnc9PSIsInZhbHVlIjoiRlZ3bURuZDQwVEkxY0dyeHpkdHJqbE94ZGV4V3p5NUEwSTVFNCtITUJCTXBjdkxDQjdmWFJiRENBZTRRenRYanAzNTBqKzBEaEx1a25mTkMxV05hdU13czd4T0YyQVwvS0p0Z05MejNjNXpTdHhldUFITG94WURcLzBCQm5lelBGaFpIUXNiY2UyaXRFRzByTFZ1T2RcL2VqV1dzSHI2b3VtWkswWmo0OEpoZkRNPSIsIm1hYyI6IjNlNDRmOTFhODkxMzBlYWUwNjFjZjk2MDIzNThlMDZiMzE2YjkxNDkxNzIwNzdmZTBkNjNmMTI4MTY3YzNiZWMifQ==
eyJpdiI6ImtxdXRSM0lTTzBTKzhUQmY1SG91a2c9PSIsInZhbHVlIjoiUHY5OEVcL0o4anIrY3BXbHp5OW14Wmx4aVhId2tZc2NIUlRRbWloeFwvbUNUK2dYeWpmc2ZcL005djhqMm5LVHNQUTkyTG5lNEJoWVRUSXlxYVBZU0dEcWlqVDlOZTljenZWXC9OQ2JHUzJaZTZwc25rWHhIQWkrYTRiM2srXC80SzFsaSIsIm1hYyI6IjIzZDY3ZmUwMDNmMTg1NGU2NGNjMmE3OTc0OGVmYjM1NjhmZDNkYjJhYWUxNmZhN2I4NzlkYmRkZmI1YjU5NWYifQ==

Nỗi sợ hãi trong lòng dâng trào lên.

Ads
';
Advertisement