Đi gọi người?
Hoàng Kha đầy mặt bi phẫn, hôm nay thật là bị người bắt nạt tận trong nhà.
Trong lòng ông ta vô cùng khó chịu và kìm nén.
Nhưng ông ta biết rõ, càng nói càng mất mặt.
Vì vậy Hoàng Kha chịu đựng đau đớn lấy điện thoại ra quát: “Nhóc con, chờ đó.”
Ông ta muốn gọi người đến, ông ta muốn đòi lại công đạo.
Đám người Dương Kha Nguyệt ngoại trừ khiếp sợ, nhìn Bạch Vũ như đang nhìn một kẻ ngốc.
Không thấy tốt thì dừng lại hoặc là nhân cơ hội chạy trốn, còn tiếp tục khiêu chiến Thương hội Tứ Hải, đúng là đầu óc bị úng nước.
Dù Bạch Vũ có giỏi đánh đến mấy, có thể đánh thắng được mười lăm người, thì có thể đánh thắng năm mươi người? Năm trăm người chắc?
Vẻ mặt Viên Tiểu Nhu cũng từ kinh ngạc biến thành khôi hài, tên ngu này không biết tiến lùi, lỗ mãng xúc động, cả đời cũng chỉ là một kẻ thất bại thôi.
Bạch Vũ không để ý đến mấy người Hoàng Kha, chỉ là đứng tại chỗ vận chuyển “Thái Cực Kinh.”
Trừ việc anh phải nhanh chóng khôi phục tinh lực và thể lực, còn phải áp chế sát ý và sự tàn nhẫn trong lòng.
Anh cảm thấy, đốm lửa áp chế xuống buổi sáng, lại lần nữa hừng hực cháy lên.
Nếu như không phát tiết đốm lửa này ra ngoài, vậy thì sẽ tổn thương bản thân nghiêm trọng.
Chẳng lẽ là ánh sáng trắng quá ít, âm dương mất cân đối, làm cho mình thay đổi.
“Vù ---”
Ngay lúc ý niệm trong đầu Bạch Vũ xoay chuyển, tòa nhà Tứ Hải lại lần nữa ồn ào, hai mươi mấy đàn ông vạm vỡ cầm ống tuýp lao đến.
Sau đó, trên phố có tám chiếc xe minibus chạy đến.
Hoàng Kha gọi tất cả những người làm việc nòng cốt ở ngoài về.
Cửa xe mở ra, chui ra hơn bảy mươi tay chân của Tứ Hải, không tính cao lớn vạm vỡ, những mặt mũi tràn đầy lệ khí, vừa nhìn chính là người hiếu chiến hung ác.
Bọn họ không nói một lời, tháo bao tay và khẩu trang ra.
Sau đó, bọn họ lại ném mấy cái rương từ trên thùng xe xuống, vứt trên đất, tất cả đều là gậy hợp kim titan.
Một người một cây, vỗ vào lòng bàn tay, bồm bộp vang dội.
Chuyên nghiệp, tàn nhẫn.
Đám người Dương Kha Nguyệt cười lạnh chờ nhìn xem Bạch Vũ gặp xui xẻo.
Trong nhận thức của bọn họ, Bạch Vũ sẽ không mạnh đến vậy.
Những người bán hàng quanh đó vội vàng đóng cửa, to gan một chút dám lén lút nghiêng mắt nhìn đám người ác này, nhát gan thì dứt khoát trốn đi, sợ vạ lây.
Hoàng Kha nhìn thấy viện binh đến, lập tức tràn đầy sức mạnh, tay chỉ vào Bạch Vũ quát:
“Các anh em, phế tên nhóc này đi…”
Hơn một trăm người vây xung quanh Bạch Vũ.
“Vèo –”
Bạch Vũ căn bản không thèm nói nhảm, cơ thể như là đạn pháo bắn ra ngoài, lập tức đá bay Hoàng Kha vung tay múa chân.
“Ôi –”
Hoàng Kha trực tiếp ngã bay ra ngoài, đụng ngã lăn mười mấy người xuống đất, chật vật không nói được.
Mấy chục tay chân kia đầu tiên là sững sờ, sau đó đồng thời nổi giận gầm lên một tiếng.
“Giết –”
Bọn họ vung côn lao về phía Bạch Vũ.
Bạch Vũ nhào ngược đến.
Mặc dù đối phương có mấy chục người, nhưng Bạch Vũ lại không chút sợ hãi, vận chuyển “Thái Cực Kinh”, chiến lực không ngừng sinh sôi.
Lấy một chọi mười.
Mấy tên tay chân xông lên trước, vung côn còn chưa đụng đến cơ thể Bạch Vũ, đã phát hiện mình bay giữa không trung, sau đó cảm thấy một cơn đau nhức khủng bố.
Ầm ầm rơi xuống đất.
Xương sườn gãy.
Tốc độ Bạch Vũ cực nhanh, khoảng cách hơn mười mét, chớp mắt là đến.
Đánh giáp lá cà.
Bạch Vũ đoạt được một côn, cây côn trên tay anh như là mưa sao băng.
Tiếng gió vút lên, nhanh như chớp.
“Rầm rầm rầm –”
Sáu tên tay chân đầu đau xót, kêu thảm ngã xuống đất.
Trán chảy máu tươi.
Bạch Vũ không dừng lại, cơ thể vừa chuyển lại quét về phía mười mấy người.
Vừa nhanh vừa mạnh.
“A –”
Xung quanh lại vang lên một chuỗi tiếng hét thảm.
Hơn mười tên tay chân ôm lấy cánh tay gãy lùi về sau, côn toàn bộ rơi xuống đất.
Chỉ trong chớp mắt, phế hơn hai mươi người, lộ rõ sự hung hãn của Bạch Vũ.
Hoàng Kha hoảng hốt, tuy ông ta ở ngay hiện trường, nhưng sửng sốt không biết người ta ra tay thế nào.
Ông ta bắt đầu cảm thấy Bạch Vũ có chút tà.
Đám người Dương Kha Nguyệt cũng vô cùng kinh ngạc, vốn cho là Bạch Vũ sẽ bị vây công, không chết cũng lột một lớp da.
Thật không ngờ, Bạch Vũ lại hung mãnh như vậy, một người một cây côn đã khiến mười mấy tay chân không còn sức đánhtrả .
“Sao có thể như vậy?”
Viên Tiểu Nhu tự lẩm bẩm: “Sao có thể như vậy?”
Theo cô ta thấy, Bạch Vũ hôm nay khẳng định thua đến thương tích đầy mình, dù cho có đánh thắng mười người, hai mươi người, cũng không thể đánh lại trăm người.
Nhưng tình hình bây giờ, Bạch Vũ thật sự là lấy một địch trăm.
Bạch Vũ lợi hại như vậy từ khi nào?
Cái người bạn trai cũ từng quỳ gối trước mặt cô ta cầu khẩn mượn ba tỷ, dường như đang một đường lật ngược tình thế, trưởng thành đến trình độ cô ta không thể ngờ được.
Cô ta không thể nào chấp nhận.
“Tiếp tục!”
Hai mươi mấy người bị đánh ngã xuống, Bạch Vũ không có vui vẻ và hưng phấn, chỉ là nhìn về phía Hoàng Kha chỉ ngoắc ngoắc ngón tay.
Hoàng Kha giận không kềm được: “Lên cho tao!”
Dứt lời, lại thêm mấy chục người vọt đến.
“Bốp!”
Đang lúc mọi người không thể che giấu được khiếp sợ, Bạch Vũ bước ra một bước, cơ thể nhoáng một cái, đá một người bay ra bảy tám mét.
Tiếp đó lại đến một cú đá trên không, đối thủ ngã bay như là bí đao.
Sau đó, Bạch Vũ xông vào bên trong đám người vung côn như mưa.
Đám người Hoàng Kha căn bản không nhìn thấy côn.
Con mắt bọn họ chỉ nhìn thấy một luồng sáng bao quanh Bạch Vũ bay lên, giống như là vũ điệu ngân xà, lại giống như là rồng bay lên.
Tiếng kêu thảm thiết, âm thanh kinh hoảng, rất nhanh biết thành giai điệu chủ yếu.
Hiện trường loạn như một nồi cháo nóng.
Cho dù là ai cũng không ngờ được, mấy chục người hung ác vẫn không đè được một người.
Hai mươi tên tay chân xông lên, lại lần nữa bị Bạch Vũ quật ngã xuống đất.
Cả một đám không phải gãy tay gãy chân thì chính là vỡ đầu.
Ánh chiều tà cuối cùng của buổi chiều, chiếu lên người Bạch Vũ, làm người anh toát lên khí thế uy vũ và mạnh mẽ hơn.
Sắc mặt Viên Tiểu Nhu có chút hoảng hốt, trong lòng càng thêm khó chịu.
Không, không, tôi không chấp nhận…
“Đoàng –”
Lúc này, vung côn duỗi về phía trước, chống lại bảy ống tuýp nện xuống, sau đó Bạch Vũ một bước xoay ra.
“Bịch!”
Tám người ầm ầm bay lên không!
Không thể địch nổi.
Bạch Vũ nhìn mấy tên tay chân còn dư lại, cười lạnh một tiếng.
“Tiếp tục!”
Lời nói lạnh lùng đến không có tính người, hung hăng đâm vào tâm nhĩ của mấy người Hoàng Kha.
Bọn họ hoành hành ngang ngược nhiều năm, bây giờ lại gần như sụp đổ.
Hoàng Kha hơi cắn răng: “Lên!”
Hơn năm mươi người gầm rú công kích.
Bạch Vũ nghênh đón, vung côn như thuyền lướt sóng, những nơi đi qua, sóng trở thành bọt nước.
Tiếng kêu thảm không ngừng.
Trong nháy mắt, Bạch Vũ đã xuyên qua trận doanh hơn năm mươi người.
Phía sau anh, là các tay chân Tứ Hải mặt mũi bầm dập gãy tay gãy chân.
Có người kêu thảm thiết, có người bị thương nặng, có người kinh ngạc đến ngây người, lấy một địch trăm, không phải thần thoại.
Sau khi Bạch Vũ đạp bay tên tay chân cuối cùng, chậm rãi đi về phía Hoàng Kha sắc mặt khó coi.
“Tiếp tục…”
Nghe được hai chữ này, mấy người Hoàng Kha lập tức sụp đổ.
“Lên, lên… đừng tới đây.”
Hoàng Kha vừa quát lớn đám tay chân đứng dậy tiếp tục công kích, vừa run rẩy lùi về sau, đồng thời còn cảnh cáo Bạch Vũ:
“Cậu không được đến đây, không được đến…”
Lúc này Hoàng Kha bốn phần sợ hãi, ba phần uất ức, ba phần đau khổ, không chút không phục.
Không ai giãy dụa đứng lên bảo vệ Hoàng Kha, ngoại trừ rất nhiều người thật sự mất đi sức chiến đấu, quan trọng nhất là, Bạch Vũ thật sự là ma quỷ….
Tên này, thật sự… quá đáng sợ.
“Đừng nói nhảm, gọi người, tiếp tục gọi người.”
Lúc này, Bạch Vũ đi đến trước mặt Hoàng Kha: “Gọi người lợi hại nhất, trâu bò nhất đến…”
Khuôn mặt Hoàng Kha cũng tái rồi, nhưng vẫn cắn răng, lại gọi thêm một cuộc điện thoại.
Không lâu sau, lại đến thêm mười chiếc xe, đến hơn một trăm người đệ tử ngoại đường.
Bạch Vũ không nói nhiều, khí thế như hồng lại đánh bọn họ ngã đầy đất.
“Gọi người, tiếp tục gọi người…”
Bạch Vũ đánh vào mặt Hoàng Kha.
Hoàng Kha tay run run chỉ đành gọi người.
Rất nhanh lại thêm hơn hai trăm tên tay chân, chỉ là sức chiến đấu càng thêm yếu ớt.
Bạch Vũ không chút nghi ngờ đánh mấy người này nằm sấp.
Năm trăm người…
“Bịch!”
Lúc Bạch Vũ lại lần nữa gạt ngã Hoàng Kha, âm thanh ngã xuống đó, hung hăng đánh vào tim đám người Hoàng Huy Diệu.
Đám người Dương Kha Nguyệt đều ngây ra tại chỗ, đại lão giang hồ Hoàng Kha mà bọn họ ngưỡng mộ, trong tay Bạch Vũ không chống được mười chiêu.
Cái thứ thất bại Bạch Vũ mà bọn họ xem thường, lúc này giống như là giẫm trên đầu bọn họ, vả mặt bọn họ thật nặng.
Mà Viên Tiểu Nhu, tâm trạng càng phức tạp.
Trận chiến này.
Không khác gì nhục nhã, tụ thành một chỗ, mà sự phần nỗ từ sâu trong lòng, giống như một ngọn lửa hừng hực muốn cắn nuốt cô ta.
Bạch Vũ vẫn luôn bị mình khinh bỉ.
Lại có thể làm cô ta thua mất hết mặt mũi, thất bại thảm hại.
Cô ta không biết phải hình dung tâm trạng mình thế nào.
Bực tức đương nhiên chiếm phần nhiều, nhưng mà cũng có kinh diễm, chỉ là kinh diễm càng nhiều, trong lòng cô ta lại càng không thoải mái.
Cuối cùng cô ta chỉ có thể hai tay ôm lấy mình, gân xanh nổi lên:
Cho dù anh có giỏi đánh thì sao chứ, có thể kiếm được thành tựu gì sao?
Bây giờ đã là năm bao nhiêu rồi, thân thủ có thế nào cũng không đánh lại một khẩu súng.
Chỉ là cô ta càng nghĩ như vậy, trong lòng càng khó chịu, nhất là nhìn thấy ánh mắt sùng bái của mấy bạn gái, trong lòng càng thêm không thoải mái.
Hoàng Huy Diệu cũng không ngừng lặp lại: “Không thể nào! Không thể nào…”
Trước khoảng đất trống, Bạch Vũ nhìn Hoàng Kha:
“Gọi người, tiếp tục gọi người!”
“Đại ca, không còn người nữa rồi…”
Khuôn mặt Hoàng Kha khóc lóc: “Thật sự không có người.”
Ông ta đã gọi toàn bộ tinh nhuệ của thương hội đến, thừa lại đều là mấy tên lưu manh chả ra sao, đến nhiều hơn nữa cũng chỉ bị tàn sát bừa bãi.
Còn có thể gọi ai?
Còn có thể gọi ai?
Chẳng lẽ tìm ngài Đỗ?
Nếu như ngài Đỗ biết toàn bộ người của thương hội đều bị một chàng trai áp chế rồi, chỉ sợ trước hết ngài Dỗ sẽ bắn một phát vào đầu Hoàng Kha ông ta.
Bạch Vũ quát Hoàng Kha.
“Đường đường Thương hội Tứ Hải, cũng chỉ có năm trăm cấp dưới sao? Chỉ có chút sức chiến đấu đấy sao?”
“Mấy người làm tôi quá thất vọng rồi, quá có lỗi với ngài Đỗ rồi.”
Bạch Vũ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Cầm điện thoại, gọi, gọi cho ngài Đỗ.”
Khinh người quá đáng, thực sự kinh người quá đáng.
Hoàng Kha sắp khóc đến nơi, giang hồ của ông ra không phải như thế, nhận thức của ông ta không có tình huống này.
Sau một khắc, hai chân ông ta cong xuống, quỳ trước mặt Bạch Vũ:
“Đại ca, đại ca, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”
“Tôi dập đầu xin lỗi với cậu, cậu cho tôi một cơ hội…”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất