Rể Quý Vô Địch - Bạch Vũ

 

“A –”

Một cước này của Bạch Vũ dùng lực lớn, Lý Minh Quang kêu thảm một tiếng rơi xuống cách bốn năm mét.

Ba người bạn bị hắn đụng vào lại đâm vào bàn ăn, mười cái đĩa rầm rầm rơi xuống đất vỡ vụn.

Một đống bừa bộn.

Tất cả người trong nhà hàng ngây ra như phỗng, cùng nhìn về phía Bạch Vũ.

Bọn họ đều là người có nhãn lực, phục sức trên người Lý Minh Quang vừa nhìn đã thấy là mấy trăm triệu, người như vậy, Bạch Vũ có thể khiêu chiến sao?

Lam Hải Quỳnh cũng hơi giật mình, không ngờ Bạch Vũ đột nhiên bùng phát, trong lòng có chút lo lắng, mà chút thất vọng kia cũng biến mất không thấy.

“Khốn nạn, cậu dám đánh tôi?”

Lý Minh Quang ôm mặt đứng dậy cười: “Cậu tiêu đời rồi.”

Năm sáu người bạn chế nhạo vây Bạch Vũ và Lam Hải Quỳnh lại.

Nhân viên phục vụ xinh đẹp cũng gọi mấy người bảo vệ cao lớn vạm vỡ đến.

Bạch Vũ nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm vào Lý Minh Quang lạnh lùng lên tiếng:

“Cho anh một cơ hội, quỳ xuống xin lỗi vợ tôi, nếu không hôm nay anh phải phế một tay rồi.”

Thực khách trong này nghe vậy đều cười nhạt, không cảm thấy Bạch Vũ có khả năng phản kích, vả mặt cậu Lý.

“Khốn khiếp, cậu định làm cái gì?”

Nhân viên phục vụ xinh đẹp giận không kềm được: “Cậu có tư cách gì mà khiêu chiến cậu Lý?”

“Biết cậu Lý là ai không?”

“Anh ấy là quản lý chi nhánh tập đoàn Ngũ Hồ, cũng là thân thích của Tống tổng, sao có thể bị tên nhà quê như cậu nhục nhã?”

Cô ta rất giận việc Bạch Vũ ra tay với Lý Minh Quang, cậu Lý chính là người của xã hội thượng lưu, thằng quê như Bạch Vũ dám khiêu khích như thế thật sự là đại nghịch bất đạo.

Nghe Lý Minh Quang là thân thích của Tống Quế Khanh, quản lý chi nhánh Ngũ Hồ, không ít người đều kinh hô một tiếng.

Bạch Vũ chắc chắn xong đời, mà Lam Hải Quỳnh cũng sắp bị chà đạp rồi.

Tất cả mọi người đều cho là như vậy.

Không ít phụ nữ càng khinh thường nhìn về Bạch Vũ đang trấn định, cảm thấy nhóc con gây ra họa lớn còn cố làm ra vẻ.

Lý Minh Quang cực kỳ hưởng thụ ánh mắt kính sợ của mọi người, sau đó ôm mặt dẫn người đi đến trước mặt Bạch Vũ:

“Khốn khiếp, đập vỡ đầu tôi? Gan dạ lắm đó.”

“Ở trên miếng đất Trung Hải này, còn không bao giờ có ai dám làm như vậy với tôi đâu.”

“Cậu là người đầu tiên, không thể không nói, cậu rất có gan.”

“Nhưng mà tôi muốn nói cho cậu biết, cậu gây họa lớn rồi.”

“Cậu tốt nhất ngoan ngoãn quỳ xuống, phế cái tay đập vỡ đầu tôi, lại đưa phụ nữ lên giường tôi.”

“Nếu không, hôm nay cậu không yên đâu, không lấy mạng hai người, cũng phải lột một lớp da.”

Lý Minh Quang lộ ra khuôn mặt dữ tợn.

Anh ta vừa dứt lời, mấy người bạn chơi bời nhích lại gần, trong tay cũng cầm một bình rượu, tùy thời chuẩn bị đập vào đầu Bạch Vũ.

Khuôn mặt Lam Hải Quỳnh thay đổi: “Mấy người muốn làm gì? Dám làm bậy, tôi sẽ báo cảnh sát.”

Nhân viên phục vụ xinh đẹp hừ một tiếng: “Báo cảnh sát? Tất cả cảnh sát đều là anh em của cậu Lý.”

“Hải Quỳnh, không sao, việc này để anh xử lý.”

Bạch Vũ giữ chặt Lam Hải Quỳnh, nhìn Lý Minh Quang nhàn nhạt mở miệng: “Xem ra anh là bỏ qua cơ hội cầu xin tha thứ.”

Lý Minh Quang hừ một tiếng: “Bảo tôi cầu xin tha thứ, cậu có tư cách sao?”

Bạch Vũ móc ra một tấm thẻ từ trong lồng ngực, tiện tay ném đến trong tay Lý Minh Quang: “Có đủ không?”

“Giả vờ giả vịt cái gì?”

Lý Minh Quang không để ý, khẽ nói: “Đây là thứ gì?”

Nhân viên phục vụ xinh đẹp châm chọc nói: “Có thể là chi phiếu thu mua cậu Lý…”

“Cậu Lý lúc nào từng thiếu tiền? Tôi cần chính là một tay và phụ nữ của cậu.”

Gương mặt Lý Minh Quang khinh thường liếc nhìn thứ đồ trong tay.

Vừa nhìn một cái, cơ thể anh ta giống như bị đánh cho giật mình, giống như bị một cây đuốc đâm vào.

Hai chữ Chu Tước, giống như là kim, đâm vào con mắt Lý Minh Quang…

Thẻ Ngũ Hồ Chu Tước?

Anh ta khó mà tin được cầm lên nhìn kỹ, nhìn từ đầu đến cuối, từ trên xuống dưới, muốn tìm được manh mối, kết quả lại phát hiện là thật.

Lý Minh Quang lập tức sợ đến mức mồ hôi lạnh trực tiếp từ gò má chảy xuống.

Xong rồi, xong rồi, hôm nay gây chuyện lớn rồi.

Lần đầu tiên muốn thiến chính mình.

Bạch Vũ cầm lấy một bình rượu, rót cho mình một ly rượu: “Sao thế? Giám đốc Lý không nhận ra?”

“Cái này… cái này…”

Tay trái Lý Minh Quang nắm lấy tay phải, tay phải lại nắm lấy tay trái, tay chân luống cuồng nhét thẻ về lại trong tay Bạch Vũ.

Thẻ Ngũ Hồ Chu Tước, không chỉ đại biểu người nắm giữ là khách quý của tập đoàn Ngũ Hồ, còn đại biểu cho ý chí tuyệt đối của Tống Quế Khanh.

Tống Quế Khanh là ai?

Trong mắt người ngoài, cô ta là chủ tịch tập đoàn Ngũ Hồ, một nữ cường nhân thành công, nhưng Lý Minh Quang biết càng nhiều hơn.

Cô ta còn có một biệt danh, gọi là Hắc Quả Phụ.

Cũng bởi vì biết rõ điều này, cho nên Lý Minh Quang không dám lỗ mãng.

Chút quan hệ họ hàng xa giữa anh ta và Tống Quế Khanh, so với thẻ Chu Tước thật sự không có ý nghĩa.

Chỉ là Lý Minh Quang không hiểu được, Bạch Vũ còn trẻ như vậy, lại không có năng lực gì, sao đã lấy được tín nhiệm tuyệt đối của Tống Quế Khanh.

Anh ta không chết tâm, lấy điện thoại gọi ra ngoài.

Rất nhanh, sau lưng anh ta ướt đẫm.

Tống Quế Khanh chỉ có một câu, Bạch Vũ là khách hàng tôn quý nhất của tập đoàn Ngũ Hồ, tôn quý đến mức có thể để anh ta đi chết…

Lý Minh Quang hơi choáng váng, cảm thấy trời đất đảo diên, may mắn và hy vọng cuối cùng, toàn bộ bị cuộc điện thoại này dập tắt.

Sau khi cúp điện thoại, anh ta phịch một tiếng quỳ xuống.

Xung quanh khiếp sợ.

“Ngài Bạch, cậu Bạch, thật xin lỗi, tôi có mắt không thấy thái sơn, anh đại nhân đại lượng, cho tôi một con đường sống.”

“Cầu xin anh…”

“Mới vừa rồi là tôi sai, tôi sai…”

Lý Minh Quang bốp bốp cho mình mười cái tát: “Xin cậu Bạch cho tôi một cơ hội.”

Anh ta biết, nếu như Bạch Vũ không hài lòng, mạng nhỏ của mình khó có thể bảo toàn.

Thực khách trong nhà hàng cảm thấy cổ họng khô khốc, bọn họ không ngờ kết quả lại như vậy.

Lam Hải Quỳnh cũng có chút kinh ngạc, không ngờ Bạch Vũ tiện tay ném ra cái gì đó, Lý Minh Quang lập tức quỳ xuống.

Phải biết rằng, Lý Minh Quang chính là quản lý chi nhánh Tống Thị đó.

Nhân viên phục vụ xinh đẹp ngơ ngác, kéo Lý Minh Quang kêu to:

“Cậu Lý, làm sao vậy? Sao anh lại quỳ xuống với loại oắt con vô dụng này?”

“Oắt con mẹ mày!”

Một cái tát của Lý Minh Quang quật ngã người phụ nữ đó, còn hung hăng đạp hai cái:

“Lại vô lễ với cậu Bạch, ông đây giết chết mày.”

Anh ta đã sợ đến mức sắp khóc đến nơi rồi, thời khắc mấu chốt, nếu còn đắc tội với Bạch Vũ, thật sự là tìm chết.

Nhân viên phục vụ xinh đẹp mặt mũi nhanh chóng bầm dập, ngã trên đất uất ức không thôi.

Bạch Vũ cười nhạt một tiếng: “Anh không phải muốn phế một tay của tôi, lại muốn tôi ngoan ngoãn đưa phụ nữ cho anh sao?”

“Cậu Bạch, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi.”

Lý Minh Quang không ngừng dập đầu cầu khẩn:

“Xin cậu, cho tôi một con đường sống.”

“Chị dâu, thật xin lỗi, tôi sai rồi, sau này tôi sẽ không bao giờ thế nữa.”

“Sau này hai anh chị bảo tôi làm trâu làm ngựa, tôi cũng bằng lòng.”

Hôm nay nếu như không để Bạch Vũ hả giận, dù cho Bạch Vũ không ra tay, Tống Quế Khanh cũng sẽ lấy mạng của anh ta.

Nhìn thấy Lý Minh Quang quỳ xuống đất, tất cả mọi người đều ngừng thở, chỉ cảm thấy đầu vai như bị một ngọn núi đè xuống, nặng nề vô cùng.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn về người Bạch Vũ, ánh mắt có tìm tòi nghiên cứu, nhưng càng nhiều hơn là ngượng ngùng.

Bọn họ vừa rồi còn mỉa mai người ta là phế vật, đảo mắt thì Lý Minh Quang lại bò như chó.

Bây giờ nghĩ lại sao mà buồn cười?

Nhân viên phục vụ xinh đẹp cũng sợ đến mức không dám thở mạnh, hoàn toàn không ngờ đến, Lý Minh Quang lại e ngại Bạch Vũ một thân toàn đồ vỉa hè.

Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?

Tấm thẻ vừa rồi, đến cùng có lai lịch gì?

Bạch Vũ lại có thân phận gì?

Lam Hải Quỳnh nghe được hai chữ chị dâu sắc mặt ửng hồng:

“Bạch Vũ, anh ta xin lỗi rồi, hay là thôi đi…”

Bạch Vũ cầm lấy một con dao ăn, “Phập” một tiếng đâm vào bàn tay trái của Lý Minh Quang.

eyJpdiI6IjEzVDJ2T0wzbnRjalBkYmp2a09BM0E9PSIsInZhbHVlIjoiQzRJQ0dTd0dheVBEWFZjVDBsOHRKdDBudGdmZGNcL21RYTlCTThNRkp2clN3eExYbCs0YmFwY3Z0ZmFLRVdqVDFlV3ZWK01hb0x0NFhSbmh2VWRTalJwTVhmVEF6UjBWa0hyNWZ1ZFVZc2FjPSIsIm1hYyI6Ijg3Mjg5YzU0NmYwOWJjNGYxYzk5OTljMTBkNTE5ODYyZThmZDU3ZTE5N2U0MDRjYzYwOWQ0YzNlMjIzODE3MWYifQ==
eyJpdiI6IjlqdlJ2RGVBaGZhbWNZYUVOeTNrS0E9PSIsInZhbHVlIjoiYkRpNFVQUGpnRzNEcXRGZHphQlBGcXliNyt2RzdWTGVva2ZsYkx4aGtIYzVLek41ald2UlRhNXJWRVlsZGJCWUdnNEJvVitqXC9QRTdONU1HaG5lZmg5M2hwTng2YjhGb1pqTWd3WXlVMnlic2lPbXh4QXpqSUVlRXFTcG8weG5IbWhpOTJJeVE4eGNFMkxEcFwvVnY0MW9YaVorMXlDckJEZnBSYklJOGRhaXVGKzVsWlp2NWlicWZRVEUra25rUmtBOUZPVDJPNUpFTEJDMndPaHRKaVdRPT0iLCJtYWMiOiI4OTMxNzYyZGQ5ZmQ5NjIwMzUwMzgzZjlmMGU5OTBhYzk4ZjFkMDY1Y2EyZDg0MzM2ZGM3NmRlOTExYTRlOWU3In0=

 

Ads
';
Advertisement