Sau khi ra khỏi phòng làm việc của phó viện trưởng, Bạch Vũ liếc nhìn khu nội trú ở đối diện. 

Anh biết Lam Hải Quỳnh chưa xuất viện, vì vậy đã đi qua xem thử, bọn họ còn chưa ly hôn, anh không thể không ngó ngàng hỏi han. 

Tới phòng bệnh số 8, cửa không khóa, Bạch Vũ đang định đẩy cửa ra thì nhìn thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi ngồi ở bên cạnh giường của Lam Hải Quỳnh. 

Không cần nhìn chính diện, Bạch Vũ cũng biết là Triệu Tuấn Hào. 

Lam Hải Quỳnh ngồi ở đối diện anh ta, không tính là nói cười vui vẻ nhưng cũng nói chuyện không ngừng, hai người nói về các đặc điểm và chi tiết của mấy khách hàng hợp 

tác. 

Lam Hải Quỳnh hỏi, Triệu Tuấn Hào trả lời, rất ăn ý, thoạt nhìn, còn có cảm giác trai gái xứng đôi vừa lứa. 

Góc độ của Bạch Vũ vừa hay có thể nhìn thấy một nửa gương mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh. 

Không có sự lạnh lùng thường ngày, còn nở nụ cười, cho người khác sự thoải mái và thân thiết. 

Trong lòng Bạch Vũ tự dưng buồn bực, khi anh đang muốn gõ cửa đi vào thì lại nghe thấy Triệu Tuấn Hào quỳ một chân xuống đất: “Hải Quỳnh, anh thật sự không khống chế được nữa, anh thật sự thích em.” 

“Em đồng ý gả cho anh đi, nếu thật sự không được thì làm bạn gái của anh trước.” 

“Anh có thể cho em rất nhiều tài nguyên, cũng chỉ có anh có thể giúp em như vậy, Bạch Vũ không thể chia sẻ với em” 

Triệu Tuấn Hào chỉ tay lên trời thề rằng: “Hải Quỳnh, anh nhất định sẽ chăm sóc em, nhất định cho em sự hạnh phúc lớn nhất” 

Cơ thể của Lam Hải Quỳnh rụt lại, cô ta nói: “Tuấn Hào, xin lỗi, anh đừng như vậy, bây giờ tôi còn là vợ của Bạch Vũ, tôi cũng không có cảm giác với anh 

“Tôi rất cảm kích sự giúp đỡ của anh dành cho tôi và cả chuyện cứu tôi từ trong tay Mạnh Giang Nam, nhưng tôi xin lỗi.” 

Giọng của cô ta chắc như đinh đóng cột, cô ta nói: “Chúng ta thật sự không thể. 

“Hải Quỳnh---” 

Triệu Tuấn Hào không ngờ anh ta đã nói tới mức này, Lam Hải Quỳnh vẫn không lay động. 

Trong lòng sôi sục, hai tay của anh ta không khống chế được mà tì vào mép giường, ngẩng đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lam Hải Quỳnh. 

Anh ta nói với bản thân, người phụ nữ này đang giả bộ. 

Anh ta biết rõ cô ta coi trọng công danh tiền tài tới mức nào, nếu không cũng sẽ không quấn lấy anh ta để giới thiệu khách hàng, còn dùng hết khả năng để chui vào trong giới của anh ta. 

Vinh hoa phú quý, quyền thế tài nguyên, tất cả những thứ này chỉ có anh ta cho Lam Hải Quỳnh được. 

Cô ta không có lý do gì mà thủy chung với Bạch Vũ một tên phế vật, vậy nên sự dè dặt của Lam Hải Quỳnh lúc này chẳng qua chỉ là lạt mềm buộc chặt giả bộ thôi. 

"Bup---" 

Chỉ là còn chưa đợi anh ta chạm vào Lam Hải Quỳnh, anh ta đã bị Lam Hải Quỳnh đạp xuống. 

Triệu Tuấn Hào tay chân loạng choạng, ngã bụp ra đất. 

“Triệu Tuấn Hào, đừng như vậy.” 

Lam Hải Quỳnh nhảy xuống khỏi giường, nói: "Anh còn như thế, chúng ta không thể làm bạn bè nữa được. 

Đổi lại trước kia, cô ta sẽ tát cho thêm hai cái, nhưng nghĩ tới chuyện Triệu Tuấn Hào từng cứu cô ta, cô ta chỉ có thể bớt giận. 

Triệu Tuấn Hào tức giận siết chặt nắm đấm, trong mắt có sự không cam tâm và mê hoặc, hận không thể lao tới đè ngã người phụ nữ rồi làm chuyện đó luôn. 

Nhưng anh ta biết, một khi anh ta làm như thế sẽ hoàn toàn mất đi trái tim của Lam Hải Quỳnh, mà anh ta không muốn một cơ thể không có linh hồn. 

Vậy nên Triệu Tuấn Hào sau khi hít sâu một hơi thì từ từ khôi phục bình tĩnh, anh ta vẫn nho nhã như trước. 

“Hải Quỳnh, xin lỗi, do anh quá yêu em. 

“Vừa rồi chỉ là anh không kìm chế được tình cảm, thật sự xin lỗi. 

Triệu Tuấn Hào cúi người xin lỗi, còn bắt mình thể hiện một cách vô cùng chân thành. 

“Không kìm chế được tình cảm, sao không hôn con bà nhà anh luôn đi.” 

Bạch Vũ mặt mày lạnh lùng đẩy cửa phòng ra, nhìn Triệu Tuấn Hào lạnh lùng nói: “Động chạm linh tinh vợ của người khác, rất dễ bị đánh chết đấy” 

“Bạch Vũ!” 

Nhìn thấy Bạch Vũ xuất hiện, Lam Hải Quỳnh giật mình, vô thức gọi một tiếng. 

Bạch Vũ liếc nhìn Lam Hải Quỳnh, sau đó nhìn sang Triệu Tuấn Hào, nói: “Hôm nay là lần cuối cùng, còn để tôi nhìn thấy anh sàm sỡ Hải Quỳnh nữa, tôi sẽ giết chết anh.” 

“Giết chết tôi ư? Cậu là cái thá gì?” 

Triệu Tuấn Hào không nổi giận, chỉ hừ giọng thách thức: “Giúp tôi chăm sóc Hải Quỳnh cho tốt, cô ấy mà còn xảy ra bất cứ chuyện gì nữa, chúng ta cứ chờ mà coi. 

Bạch Vũ đột nhiên đạp Triệu Tuấn Hào ngã ra đất, nói: “Chuyện của cô ấy không tới lượt anh quan tâm. 

Triệu Tuấn Hào đau đớn và căm hận, anh ta gắn lên: “Hải Quỳnh là của tôi, cũng chỉ có thể là của tôi” 

“Một thằng ở rể như cậu, không có tư cách tranh Hải Đương với tôi” 

“Cậu dám động vào tôi, xem tôi có cho cậu ngồi tù suốt đời hay không. 

Triệu Tuấn Hào cũng bạo nổ cảm xúc, cầu hôn ở nhà hàng Aegean thất bại, ở ngã tư bị ăn vạ hai nghìn bốn trăm tỷ, cộng thêm hôm nay bị Lam Hải Quỳnh từ chối, anh ta đã rất tức giận. 

Lam Hải Quỳnh rõ ràng thuộc về anh ta, kết quả lại vì một tên chen ngang như Bạch Vũ khiến nữ thần mà anh ta khát khao xa lánh anh ta. 

"Bup!" 

Bạch Vũ không nói nhảm, lại đạp ngã Triệu Tuấn Hào. 

Lam Hải Quỳnh thấy vậy mà thì run rẩy, vội vàng chắn ở trước người Triệu Tuấn Hào, vừa khẩn trương vừa hoảng loạn: “Bạch Vũ, anh đừng làm điều ngu ngốc, đánh người bị thương thật sự sẽ ngồi tù đấy. 

Cô ta còn suýt nữa giơ tay tát Bạch Vũ, nhưng cô ta thu tay kịp thời mới không tát anh. 

Bạch Vũ lạnh lùng nói: “Em bảo vệ tên cặn bã này làm cái gì?” 

“Tuấn Hào có sai nhưng anh không thể đánh người, sẽ ngồi tù thật đấy” 

Lam Hải Quỳnh hết lòng khuyên nhủ, nước mắt cũng sắp rơi ra, tinh thần và thể xác rất mệt mỏi: “Bạch Vũ, anh an phận, bớt bớt lại đi, có được không?” 

“Hơn nữa Tuấn Hào đã cứu tôi, nếu không có anh ấy, bây giờ tôi e rằng đã trở thành cái xác biết đi rồi. 

Cô ta không muốn nhắc tới chuyện tối hôm đó, tránh đâm đau chính mình đâm đau Bạch Vũ. 

Bạch Vũ nhìn Triệu Tuấn Hào rồi cười mỉa mai: “Xem ra tôi còn phải cảm ơn anh ta... 

“Anh---” 

Vào lúc này, cửa phòng lại được đẩy ra, Lam Quốc Khánh, Lý Tuyết Nhàn và Triệu Mỹ Ngọc xuất hiện. 

Trần Minh Thư cũng ở đằng sau, nhìn thấy Bạch Vũ thì hơi sững người, gương mặt xinh đẹp lập tức có chút mất tự nhiên. 

Nhìn thấy Triệu Tuấn Hào ngã dưới đất, Triệu Mỹ Ngọc hét lên, cô ta lao vào, vừa đỡ Triệu Tuấn Hào dậy vừa gào lên với Bạch Vũ: “Bạch Vũ, tại sao cậu lại đánh anh tôi? Cậu ngoại trừ ra tay đánh người, còn có thể làm cái gì?” 

Cô ta vô cùng tức giận: “Cậu có bản lĩnh như thế thì đi đánh đám người Mạnh Giang Nam đi 

“Bạch Vũ, cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?" 

Lý Tuyết Nhàn cũng rất tức giận: “Bản thân cậu vô dụng thì thôi đi, tại sao cậu lại động thủ với người đã cứu Hải Quỳnh?” 

Lam Quốc Khánh không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn Bạch Vũ có chút thâm trầm. 

Lam Hải Quỳnh vội vàng lên tiếng ngăn lại: “Mẹ, đừng nhắc tới chuyện ở hoàng cung Caesar nữa... 

“Nói, nhất định phải nói. 

Ánh mắt của Bạch Vũ chợt lóe sáng, anh nói: “Kêu Triệu Tuấn Hào đứng ra thề với trời, xem xem có phải là anh ta đã cứu Hải Quỳnh không. 

“Không phải Triệu Tuấn Hào, thì là cậu à?” 

Vẻ mặt của Lý Tuyết Nhàn rất tức giận: “Cậu có phải muốn mất mặt tới tận cùng thì mới chết tâm không?” 

Bạch Vũ dứt khoát nói: “Đúng thế.” 

Lam Quốc Khanh ho một tiếng, nói: “Bạch Vũ, có lúc hồ đồ một chút, cũng là cho mình đường lui” 

Bạch Vũ nói không khách sáo: “Không cần thiết” 

“Bạch Vũ, chuyện đã qua rồi, tôi không trách anh. 

Gương mặt xinh đẹp của Lam Hải Quỳnh có hơi tức giận, cô ta nói: "Sau này đừng nhắc tới chuyện ở hoàng cung Caesar nữa. 

“Được, nể mặt của Hải Quỳnh, không nhắc nữa. 

Triệu Mỹ Ngọc hừ một tiếng, nói: “Nếu không tôi nhất định sẽ xé toạc bộ mặt giả tạo của cậu. 

Triệu Tuấn Hào không nói gì, nhưng vẻ mặt rất trêu ngươi. 

“Bạch Vũ, nể tình Hải Quỳnh, tôi cũng không trách cậu nữa, nhưng cậu đừng có mà không biết điều, vì ghen vớ vẩn mà quậy rối lung rối mù lên. 

Lý Tuyết Nhàn mang theo một cỗ uy áp, nói: “Bây giờ cậu xin lỗi Tuấn Hào, chuyện này bỏ qua, tôi và ba cậu cũng sẽ không nhắc tới nữa. 

Lam Quốc Khánh phụ hòa với vợ: “Bạch Vũ, chừa chút mặt mũi cho mình đi. 

Bạch Vũ không trả lời bọn họ, chỉ nhìn Lam Hải Quỳnh rồi hỏi: “Em cũng tin là Triệu Tuấn Hào cứu em sao?” 

“Bạch Vũ, đừng như vậy... 

eyJpdiI6ImM1M2FFY0pFZjV4UTlINE44TlwvQytBPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImM5TlY1REdWdDVzZTFzS0pPVE0xUlljN2haWDRwNXo3NHFiaTlGeHB4bEI2S3ZBUzlUd29ZUWRqSmVLMldnaGtSZU1VazdyVVZ6ZUtJRE1ZclB0SUxsajJGVWh5ODFHY2RjaFA2MEJvN1wvWER5UmR6T21TMG5HZzNhVUNSd0dKVjJcL0o5QVJvZ0swZjQwQlgwTDFBdzJFaGJKemszQndMVUljYzB4cTFwdldLaDNmUGo4YmpVUlJqVHB3XC9iU1RrUzdmOTI4YVV1elNtU0UwbFZ0aUQ4VTNSeEZCNHNzcDA0Mm9kYlBuQ0JPWU0zaUlKN2ZDVDNKV1wvYmFzMTgwMHp5dzMrQTdINDdaS3dKWXVlYkRmRWJwd0xhZjc3a1wvajRVVjFZQ0JCNlNNZWhiY3l4QlNmYUlsUGRDM3dEMW4zakEzTkFHNGU3dXdFXC9meVJIQWVmZk9xTExFVVljXC9vTzBETnlQa3RYYUtrM1ZGYkRzOXBtT2VBUzhDaWlMbVVka2JSVnRSMXpWODQ4U1JoTCtraEp1RlE5cVA2K1VBTGIxd3RZdFIxU3Q4aTM3ZVVhbmNXcWNzVnNiMHl4Z0JmaG5wIiwibWFjIjoiZGFjZmQ1MjY3NGNlOWI0YTQyMzlmZjM4ODE3NDNhMDgyY2U4MjgyZjM5Yjc4N2QzYzBjODE4MzUxOWFhN2Q5NiJ9
eyJpdiI6IkJCN0ozQk5GTTkxbTg0SFVIbVJBTlE9PSIsInZhbHVlIjoiRGVFUHZaUU1zQ2RNaDZjcDgycDJxUUJrRkFxdmZtQ2t3dlMyM05QcW0rWmdyWjU3NG1tNGZtZFB1VnYwT1phU1loVkpub3ZuMk5MZjNLeGF1czY3VmhmUUJ5R1M2Ukh5RFd2UlwvUzlna0NvazEweElPVjFPVk5FbjJJS1Zhb2JIIiwibWFjIjoiZDUzZWZkODAxZDVmNDNmYmIzN2RlODY5NTNiMWQ3YjdkMjczZTNjY2NhZDZmYjI1YWJhZjJjNTQ2OTNjYzMyOCJ9

Bạch Vũ gọi Trần Minh Thư đang đi đi lại lại ở cửa: “Vào đây”

Ads
';
Advertisement