Bận rộn hơn một tiếng, mấy người Tôn thánh thủ mới dừng lại.
Thiến Thiến cuối cùng cũng đã qua cơn nguy kịch.
Nhịp tim, hô hấp, mạch đập cùng với các cơ năng trong cơ thể, đều có xu hướng về tiêu chuẩn bình thường.
Nhìn những số liệu đang nhảy kia, đám bác sĩ chủ trị ngăn không được hoan hô một tiếng, nhưng rất nhanh lại ngơ ngác đứng bên cạnh phòng bệnh.
Cho đến bây giờ, bọn họ mới nhớ đến mình đã trải qua cái gì.
Một người bệnh đã tuyên bố tử vong, trong tay bọn họ lần nữa giành được tính mạng.
Đây không phải cái gì mà trạng thái chết giả, người bệnh đột nhiên tự chủ sống lại.
Mà là sau khi chân chính bị thương nặng tử vong, sau đó bị cứng rắn cứu lại.
Chuyện này, có thể nói cả đời.
Tiếp đó, bọn họ cùng nhìn về phía Bạch Vũ vẫn luôn ổn định tình thế, cả đám đều lộ vẻ phức tạp.
Có kinh ngạc, có cảm khái, có khâm phục, nhưng nhiều hơn là áy náy.
Nghĩ đến những lời mình nhục nhã Bạch Vũ, còn có xúc động kêu đánh kêu giết, bọn họ hận không thể đào cái hang chui vào.
Bản thân mình không chỉ mắt chó khinh người, còn thiếu chút nữa hại chết Thiến Thiến…
“Bộp –”
Lúc này, Tôn thánh thủ đi đến trước mắt Bạch Vũ, xoay người cúi đầu thật sâu.
Các bác sĩ khác cũng đều nhìn về phía Bạch Vũ, tất cung tất kính cúi người.
“Thật xin lỗi…”
Xin lỗi, còn có sự kính trọng cao thượng.
Bạch Vũ khoát khoát tay cười nói: “Thiến Thiến sống lại là tốt rồi.”
Không thể nào, không thể nào…
Lam Hải Quỳnh đứng ở cửa khóe miệng co giật không thôi, ngoại trừ hoảng hốt đối với y thuật của Bạch Vũ, càng thêm khó tiếp nhận cái khom người của mấy người Tôn thánh thủ với Bạch Vũ.
Trước ngày hôm nay, Lam Hải Quỳnh thế nào cũng không ngờ được, Bạch Vũ bị nhà họ Lam miệt thị đến tận xương, có thể không chịu thua kém được mọi người kính trọng đến thế.
Sau đó, cô lại cảm thấy có lỗi với lời nói trách cứ và việc mình đã làm với Bạch Vũ.
Chỉ là mặt mũi không hạ xuống được, hơn nữa tâm lý khinh thường một năm, nhất thời khó có thể thay đổi.
“Hừ, nhất định là mèo mù vớ phải cá rán.”
Lam Hải Quỳnh ngạo kiều hếch mặt lên: “Y thuật lợi hại như vậy, cũng sẽ không cứu không được dì Thẩm…”
Cô ta tìm được cho mình một lý do, cô ta mạnh như vậy, thật không muốn cúi đầu trước mặt Bạch Vũ.
Nhưng mà ánh mắt nhìn qua Tống Quế Khanh thì thấy Tống Quế Khanh nhìn Bạch Vũ vô cùng dịu dàng, làm trong lòng cô ta càng thêm không thoải mái.
Cho dù Bạch Vũ thật sự biết y thuật, hay là may mắn, ván này, cô ta bại bởi Tống Quế Khanh.
Lúc mấy người Tôn thánh thủ tiếp tục quan sát Thiến Thiến thì Bạch Vũ cũng chen qua đám người ra ngoài.
Cửu Cung Hoàn Dương Châm hao phí không ít tinh lực của anh.
Nhưng mà Bạch Vũ cũng không để ý, chỉ cần Thiến Thiến có thể sống lại, vậy thì tốt hơn bất kỳ cái gì.
Hơn nữa một khi anh sử dụng “Thái Cực Kinh”, tinh khí thần cũng sẽ nhanh chóng khôi phục.
Sinh sôi không ngừng, là một trong những điểm sáng lợi hại của Thái Cực Kinh.
Bạch Vũ mới vừa ngồi xuống ghế dài cuối hành lang, Tống Quế Khanh cũng từ bên trong đi ra theo, phịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Bạch Vũ.
“Anh Bạch, từ giờ trở đi, cái mạng này của Tống Quế Khanh cũng là của anh.”
“Nước sôi lửa bỏng, chết không từ.”
Mặc dù cô ta là một người phụ nữ, lời nói ra cũng rất cũ, nhưng từng chữ, đều có giá ngàn vàng.
Một đám người đi theo nhìn hình ảnh này trợn mắt há mồm, làm thế nào cũng không ngờ được, Tống Quế Khanh mạnh mẽ bảo thủ, có thể quỳ xuống trước một người trẻ tuổi như vậy.
“Thiến Thiến không sao là tốt rồi.”
Bạch Vũ thấy thế vội nâng Tống Quế Khanh dậy: “Hơn nữa, tôi cũng là may mắn mà thôi.”
Đồng thời, anh phát hiện, Ngọc Sinh Tử nhiều thêm một vùng ánh sáng trắng.
Bạch Vũ nhịn không được hơi giật mình, chẳng lẽ dưới tình huống không sử dụng Ngọc Sinh Tử, cứu một mạng người có thể phục hồi một vùng ánh sáng trắng?
Sắc mặt anh có chút kích động, muốn đến các phòng bệnh nặng cứu thêm mấy người.
“May mắn?”
Tống Quế Khanh cười lắc đầu: “Một lần là may mắn, hai lần cũng là may mắn, vậy thì nhục nhã chỉ số thông minh của Quế Khanh rồi.”
Cô ta nhìn người vô số, Bạch Vũ có đức hạnh hay không, cô ta liếc mắt là có thể nhìn ra được.
Bạch Vũ cười: “Thật sự không cần khách khí, tiện tay mà thôi.”
“Anh Bạch, sau này có việc gì cần đến tôi, cứ nói, cho dù có làm được hay không, Tống Quế Khanh cũng liều mạng đi làm.”
Thiến Thiến tử vong hai lần, Bạch Vũ khởi tử hồi sinh hai lần, Tống Quế Khanh thật sự cảm kích Bạch Vũ từ sâu trong lòng.
Này không chỉ cứu con gái mình, mà cũng là cứu cả cuộc đời mình.
Cô ta còn lấy ra một tấm thẻ đưa cho Bạch Vũ:
“Đã là thẻ Chu Tước của tập đoàn Ngũ Hồ, anh cầm nó, có thể miễn phí hưởng dụng tất cả dịch vụ thuộc tập đoàn.”
“Lúc cần thiết, anh còn có thể cầm nó điều động tài chính và nhân lực của tập đoàn Ngũ Hồ.”
Giọng điệu của Tống Quế Khanh mang theo sự cung kính: “Đây là chút tâm ý, hy vọng anh Bạch có thể nhận lấy.”
Tấm thẻ đỏ tươi, quanh thân đính kim cương, chịu lửa kháng nước, mặt chính viết Ngũ Hồ, mặt sau viết Chu Tước, rồng bay phượng mua, hiện lên vẻ xa hoa và sang quý.
Bạch Vũ chấn động:
“Không được, không được, quá quý rồi, hơn nữa, hôm qua tôi cũng đã ăn một quả nhân sân chín tỷ của cô…”
“Anh Bạch không cần khách khí, anh cứu Thiến Thiến hai lần, chính là đại ân nhân của chúng tôi, hoàn toàn có tư cách có được thẻ Chu Tước.”
Tống Quế Khanh rất thành khẩn: “Hơn nữa sau này Thiến Thiến nói không chừng còn phải làm phiền đến anh, anh không nhận lấy, chúng tôi cũng ngại đến làm phiền anh.”
“Được thôi.”
Thấy Tống Quế Khanh nói đến mức này, Bạch Vũ đành phải bất đắc dĩ nhận lấy: “Vậy thì cảm ơn cô Tống.”
“Hẳn là tôi phải cảm ơn anh mới đúng.”
Tống Quế Khanh rất vui khi Bạch Vũ nhận thẻ, sau đó đến sát bên tai anh nhỏ giọng nói một câu:
“Thẻ này còn có một tác dụng.”
“Chính là anh Bạch nếu như muốn biết chuyện gì, chỉ cần gọi số điện thoại phục vụ khách hàng đằng sau thẻ, anh có thể biết được thứ muốn biết.”
Nụ cười của cô ta thêm chút thần bí: “Có lẽ bây giờ anh chưa dùng đến, tương lai nhất định sẽ cần.”
Bạch Vũ khẽ giật mình, vô cùng buồn cười, không ngờ được thẻ này, còn có thể biết được tin tức trong thiên hạ?
Cặp môi đỏ mọng của Tống Quế Khanh nhấp nhẹ, nở nụ cười điên đảo chúng sinh nói: “Nó sẽ không làm anh thất vọng.”
Đúng lúc này, bên cạnh lại có thêm một người, Lam Hải Quỳnh mặt không chút biểu cảm nhìn hai người thân mật.
Trong lòng cô vẫn luôn lo lắng Thiến Thiến có gì bất ngờ, cho nên xác nhận tình hình Thiến Thiến ổn định mới ra ngoài.
Không ngờ, vừa ra khỏi cửa phòng, đã nhìn thấy Tống Quế Khanh dán vào mặt Bạch Vũ.
Sự thân mật này, giống như là một đôi người yêu.
Hơn nữa, Lam Hải Quỳnh nhìn ra được, trong đôi mắt đầy sao Tống Quế Khanh nhìn Bạch Vũ, đã ngập tràn cảm kích và ngưỡng mộ.
Điều này làm cô vô thức nhíu mày.
Tống Quế Khanh lại kề sát vào Bạch Vũ hai cm, dịu dàng nhỏ nhẹ nói: “Buổi trưa có rảnh không? Cùng nhau ăn bữa cơm.”
“Cảm ơn Tống tổng, nhưng mà Bạch Vũ không rảnh.”
Lam Hải Quỳnh không nhịn được, cười đi qua khoác tay Bạch Vũ:
“Giữa trưa anh ấy phải ăn cơm với tôi…”
Sau đó, cô kéo Bạch Vũ vào trong BMW màu đỏ, đạp chân ga rời đi, để lại Tống Quế Khanh ngạc nhiên không thôi.
Khuôn mặt của Bạch Vũ cũng ngơ ngác.
Đây là tình tiết ghen sao?
Xe chạy ra khỏi bệnh viện, Lam Hải Quỳnh lạnh lùng mà phun ra một câu: “Tống Quế Khanh rất đẹp rất dịu dàng nhỉ?”
Tống Quế Khanh vẻ ngoài tuyệt mỹ, dịu dàng như gió xuân tháng ba, làm cho người ta nhịn không được si mê.
Chỉ là Bạch Vũ cũng không phải người ngu: “Có chút tư sắc, nhưng kém xa em.”
Khuôn mặt Lam Hải Quỳnh bớt đi hai phần lạnh lùng.
“Brrr –”
Đúng lúc này, điện thoại của Bạch Vũ rung lên.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất