Mà tất cả mạch máu trên người cô ta, chằng chịt đan xen, nối liền với biển máu kia, dường như đang hấp thụ chất dinh dưỡng từ đó.  

 

 

Ngay sau đó, cô ta nghe được tiếng gió, tựa như tiếng mẹ cô ta đang thở nhẹ bên tai.  

 

Cô ta vô thức bật thốt lên: “Mẹ!”  

 

Ánh sáng đỏ chợt tắt.  

 

Lilith trở lại với thế giới thực tại, bỗng chốc cảm thấy trống rỗng, như vừa tìm được mẹ, nhưng lại đột ngột mất đi.  

 

Lý Dục Thần nghe thấy tiếng “mẹ” của Lilith, trong lòng bất giác dâng lên đồng cảm sâu sắc, bèn nói với Lâm Thiên Hào: “Ông giúp cô ấy nghỉ ngơi đi, tôi đến khu giải trí Manha xem thử.”  

 

Lâm Thiên Hào vừa định mở miệng, chợt nghe thấy Lilith nói: “Không, tôi sẽ đi cùng anh!”  

 

Biểu cảm của Lilith vô cùng kiên quyết.  

 

Lý Dục Thần gật đầu, nói: “Được thôi, cô thay bộ đồ phù hợp để ra nắng đi, tôi chờ hai người dưới lầu.”  

 

Lâm Thiên Hào vốn định ở lại cùng cô ta, nhưng Lilith lại đẩy cả ông ta ra ngoài.  

 

“Các anh xuống trước đi, con gái trang điểm, đàn ông không được nhìn!”  

 

Lâm Thiên Hào hết cách, đành cùng Lý Dục Thần xuống vườn hoa dưới lầu.  

 

Lâm Thiên Hào càu nhàu: “Ma cà rồng mà cũng trang điểm, đúng là kỳ lạ!”  

 

Lý Dục Thần mỉm cười: “Yêu cái đẹp là bản tính con người, phụ nữ làm đẹp vì người mình thích, đây là lần đầu tiên cô ấy để lộ dáng vẻ dưới ánh mặt trời trước mặt ông, đương nhiên phải để lại ấn tượng tốt.”  

 

Lâm Thiên Hào nghĩ cũng thấy cũng đúng, trên gương mặt già nua hiện lên nụ cười ngọt ngào, giống như cây mía bị bỏ quên trên ruộng khô vừa ngọt, vừa chạnh lòng.  

 

Phải mất một lúc lâu sau, Lilith mới từ trên lầu bước xuống.  

 

Lâm Thiên Hào vốn đang càu nhàu rằng phụ nữ ra ngoài thật phiền phức, nhưng vừa nhìn thấy Lilith, ông ta lập tức sững người.  

 

Lilith đổi sang chiếc váy liền thân màu lục biếc thêu hoa, màu sắc ấy chỉ khi có ánh nắng mới thật sự tỏa sáng rực rỡ, nếu là ban đêm, dù ánh đèn có sáng đến đâu, cũng không thể hiện được hết vẻ đẹp ấy. Nhưng dưới ánh mặt trời, chiếc váy ấy như sống dậy, tỏa ra sức sống.  

 

Trên khuôn mặt Lilith nở nụ cười rạng rỡ, mái tóc dài xõa ngang vai, đen bóng lấp lánh, tỏa ra ánh sáng quyến rũ mê người.  

 

Lâm Thiên Hào lần đầu tiên nhìn thấy Lilith tràn đầy sức sống như thế, một Lilith ngập tràn ánh mặt trời.  

 

Chỉ đến lúc này, cô ta mới thực sự là người phụ nữ trọn vẹn, đem tất cả vẻ đẹp của mình phô bày trước mắt ông ta.  

 

Lâm Thiên Hào mấp máy môi, phát ra những tiếng mơ hồ không rõ.  

 

“Anh muốn nói gì? Có phải muốn khen em đẹp không?” Lilith lộ ra vẻ tinh nghịch.  

 

Lâm Thiên Hào bỗng thở dài: “Haiz, anh già rồi, không nói nổi những lời đó nữa. Lilith, chúng ta kết thúc đi, em vẫn còn trẻ...”  

 

Lilith sững sờ, như không tin nổi những gì mình vừa nghe, đột nhiên nhào tới, ông chặt lấy Lâm Thiên Hào.  

 

“Không, anh đừng hòng bỏ em! Em không quan tâm anh già hay không, trong lòng em anh chẳng già tí nào. Biết vì sao lúc trước em rời xa anh không? Bởi vì em cảm thấy mình giống như con chuột, chỉ có thể lén lút sống trong bóng tối, em cảm thấy mình không xứng với anh. Nhưng bây giờ thì khác, em có thể ra ngoài ánh sáng, có thể nắm tay anh đi dạo phố, cùng nhau ăn kem sắp chảy dưới ánh mặt trời… Em muốn anh cùng em đi ngắm bình minh trên bờ biển, ngắm hoàng hôn trên dãy Anpơ, chúng ta không bao giờ chia xa nữa…”  

 

Lilith nói mãi không ngừng, nước mắt như chuỗi ngọc bị đứt, rơi xuống từng giọt từng giọt, thấm ướt vai áo Lâm Thiên Hào.  

 

Lâm Thiên Hào đứng ngây người, mãi sau, mới nói: “Được rồi, đừng như vậy nữa, em xem, cậu Lý đi mất rồi.”  

 

Lúc này Lilith mới nhận ra, không biết Lý Dục Thần đã rời đi từ lúc nào.  

 

Cô ta bối rối lau nước mắt, khẽ nói: “Là em dọa anh ấy chạy mất à?”  

 

Lâm Thiên Hào bật cười: “Trên đời này làm gì có chuyện khiến cậu ấy sợ chứ, chẳng qua cậu ấy chỉ muốn cho chúng ta chút thời gian và không gian riêng thôi.”  

 

“Anh ấy… rốt cuộc là người thế nào?” Lilith nói ra thắc mắc trong lòng.  

 

“Có lẽ là…Thần.” Lâm Thiên Hào đáp.  

 

“Vậy anh ấy đúng là vị thần thú vị.”  

 

Lilith nói xong, lập tức nắm lấy tay Lâm Thiên Hào, hai người, một già một trẻ, tuổi tác như ông cháu, nhưng thân mật như tình nhân, cùng nhau dạo bước trên con phố ngập tràn nắng vàng rực rỡ.  

 

…  

 

Cách đó không xa trên tầng cao nhất của tòa nhà Mễ Cao, Duke đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn thấy cảnh tượng đó, lông mày nhíu chặt.  

 

Ông ta cầm điện thoại, bấm số.  

eyJpdiI6IlVWd0lzMXFHXC9ISjVuUEpRcDVYVDlBPT0iLCJ2YWx1ZSI6IllFWXhZd2p5bGVDbDhKWHlzaDVOalwvajhFQU1EbUlodFF2YWlsVU0yREpSc2JuVkc1MFQyblBEbUNVamVxTG5qIiwibWFjIjoiOWQxOWZlNTg3YzQ5MzEzMDc4OThmZWNiOWViMGRlMjM4MTZmYjgzZTc2YWY0ZmNlMTY2YWRjMDE0YjcyNWE4NyJ9
eyJpdiI6Ik5mMTZQcFNWbG1aNGlKWkc1d0NNVVE9PSIsInZhbHVlIjoidnZ6bDVmZzF6TTdlMTUrZWxTZVYrZFwvd3RNY2I3SmY0RHMxaHRVQW1HNTdIQm85VnhiU1VWQlFITTVhbUJ3QTZ3b0dPRWtsWkJ4TjZiZXlCVm5FZ3JJK1lPUkhFU1k0WTZxQmJsK1Jnb3V3RUtITkpKQTRcL1wveXVmcFFla2Frd3NjQlh5M2pkOGNZOE1LZkNUdk11RHdEVVluT1crWld2XC8xVHNJSVlVUWdcL0k9IiwibWFjIjoiZjk5NGNlMDgxYmQzZTZiOGJjYmQ2Yzc3NTBiMWFiZWFkM2RlM2YwMmViOTE4ZmIwZjMwZjY5YThlZDM5MzM3OCJ9

Ads
';
Advertisement