Anh đưa ngón tay ra trước mặt Lilith: “Cô có muốn cắn thử không?”  

 

Lilith lắc đầu: “Thôi, tôi không dám.”  

 

Lý Dục Thần cười nói: “Không dám cắn người mà còn gọi là ma cà rồng sao?”  

 

“Anh là người à?” Lilith hỏi ngược lại.  

 

Lý Dục Thần sững sờ, nói: “Ở Hoa Hạ, hỏi như vậy là đang mắng người đấy.”  

 

Lilith nói: “Anh gọi tôi là ma cà rồng, cũng chẳng phải đang mắng tôi sao.”  

 

“Ồ? Chẳng lẽ cô không phải?”  

 

“Phải, nhưng chúng tôi không phải quỷ, huyết thống của chúng tôi rất cao quý. Hơn nữa, bình thường chúng tôi cũng không đi cắn người, chỉ là vài người cá biệt trong Huyết tộc đã làm ô uế thanh danh của cả tộc, khiến con người hiểu lầm chúng tôi. Thật ra thì, tộc nào mà chẳng có phần tử tha hóa, đúng không?”  

 

Lilith nói với vẻ rất nghiêm túc, như thể đang nói đến chủ đề quan trọng.  

 

Lý Dục Thần mỉm cười, không phủ nhận cũng không phản đối.  

 

“Vừa rồi, người gọi điện cho Duke là ai vậy?” Anh đột nhiên hỏi.  

 

“Bá tước Dracula.” Lilith đáp.  

 

“Duke rất nghe lời ông ta sao?”  

 

“Tất nhiên, ông ấy là thủ lĩnh của Huyết tộc chúng tôi.”  

 

“Vậy Duke là gì?”  

 

“Ừm... là đứa con của hy vọng.” Lilith nghĩ hồi lâu rồi nói, “Trong Huyết tộc chúng tôi, ngoài bá tước Dracula, chỉ có Duke là không sợ ánh sáng mặt trời. Hơn nữa, máu của ông ta chứa năng lượng rất mạnh, chỉ cần ban cho một chút là đủ bằng mười năm hút máu người thường.”  

 

“Cho nên ông ta sẽ ban máu cho cô sao?” Lý Dục Thần hỏi tiếp.  

 

“Đúng vậy, nhưng còn phải xem tâm trạng của ông ta, lúc vui thì sẽ ban một ít.” Lilith nói thẳng thắn, không chút giấu giếm.  

 

Lâm Thiên Hào từ nãy vẫn ngồi im trên ghế sofa, bỗng lên tiếng: “Chẳng lẽ cô chuyển đến Las Vegas chỉ vì chút máu đó sao?”  

 

Lilith bật cười, nói: “Thiên Hào, anh đang ghen à? Tuy một người hơn trăm tuổi mà còn biết ghen nghe có vẻ buồn cười, nhưng em vẫn thấy rất vui, vì anh ghen vì em.”  

 

“Đừng tự mình đa tình nữa, tôi chỉ thấy đáng buồn thôi.”  

 

Lâm Thiên Hào tuy miệng thì phủ nhận, nhưng ánh mắt của ông lại chẳng thể giấu nổi điều gì trước Lilith, đến cả Lý Dục Thần cũng nhìn ra.  

 

Lilith vẫn cười, nhưng nụ cười ấy dần nhuốm đầy bi thương, trong đôi mắt cô ta ánh lên nỗi buồn, cô ta bước đến, ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Thiên Hào, nhẹ nhàng đưa tay chạm vào gương mặt đã đầy nếp nhăn của ông ta.  

 

“Haiz, tại sao anh lại già đi chứ? Nếu vẫn là dáng vẻ ngày xưa thì tốt biết bao! Em vẫn nhớ lần đầu gặp anh ở Bách Lạc Môn của Thân Châu, dáng vẻ lúc đó của anh, đầy phong độ, toát ra khí chất đàn ông  Thân Châu.”  

 

Ánh mắt Lâm Thiên Hào dừng lại trên khuôn mặt cô ta, dường như đang nhớ về năm tháng xưa. Những nếp nhăn trên gương mặt ông ta như lay động, hằn lên cảm xúc, như mảnh đất khô cằn gặp mưa xuân, vẫn luôn giữ tình yêu tha thiết dành cho mùa xuân trở lại.  

 

Lý Dục Thần quyết định không làm phiền hai người, đứng dậy rời đi, lúc đi anh nói: “Sáng mai tôi sẽ đến khu giải trí Manha, hai người đi cùng tôi nhé.”  

 

Khi Lâm Thiên Hào và Lilith hoàn hồn, tiếng bước chân của Lý Dục Thần đã biến mất sau phòng khách.  

 

“Sáng mai à?” Lilith có chút thất vọng: “Sao không phải là tối nay chứ? Em rất muốn tận mắt thấy anh Lý đấu với hòa thượng kia.”  

 

“Đó không phải là hòa thượng,” Lâm Thiên Hào nói, “Shanka không phải phật tử, ông ta là người của giáo hội Bà La Môn.”  

 

“Các giáo phái của mấy người phương Đông đúng là rắc rối, gọi sao chẳng được, không phải đều là tu sĩ sao?” Lilith càu nhàu: “Nhưng em vẫn luôn tò mò về thực lực thật sự của Shanka, dường như Duke rất kiêng dè ông ta, đến cả người của giáo hội Thánh Quang cũng không dám động vào khu giải trí Manha.”  

eyJpdiI6IklsbU9PbityZHF1WE5TcFwvUDZkbE1RPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjFaK2ZoTjZ2c1wvdjhuckc1SUxieitoWWlSckJveGlzcGsxQXloM1g4TVVncERvUjhlSjJSOXFLYVlzbHF3Y003IiwibWFjIjoiNGZmNGM0YzdkNjg1MjE2MWQzNmRhYTIxZTNlMjRhNWYxZDRmNjU2MDM1NDIyOTA5NjIwMDQ3NGIzNjZjYmZhNSJ9
eyJpdiI6ImYyKzB1QnVJS1wvWWRhQnJPWFJJV21nPT0iLCJ2YWx1ZSI6IjRjS0syYWR6RktlR2NjM2JHKzVsdVh4WEFMczc2VlwveXp4VHlRbDh2TVwvTWJMbkVyMjNsSldRUW43alFMdGFSWXRZRGxNWjl6NlRkY1lZWlNxRXUzcHNUQXA3SyswWGFmZFR4V2lKY1JEVVBDM1pkSFhYTlE3TzBCOGNmQ2w5V0VJaGtWQmdmOElrSlwvRWd6aFwvNU9TbDdjM2Y5R1I5S3JxQWFOQ2FEb2RXYVR4ZkdNU0Zsanloayt6RHNqYlJWdTAiLCJtYWMiOiIzNzBiZGU5ZTBjYmMyMDUyYWQxOWQxYjUyOTAxNTFjOTYxMDA0YzBiMGVlNjJjYjdhZWExZjY4MTE5ZjBhYjRhIn0=

“Thôi bỏ đi, em không muốn bị mặt trời thiêu thành tro đâu.” Lilith nói đầy tiếc nuối, “Anh cứ đi đi, nhưng nhớ phải cẩn thận, ở Hoa Hạ các anh có câu: ‘Cửa thành cháy thì cá trong ao cũng bị vạ lây’. Dù anh đã già, nhưng anh vẫn là người đàn ông duy nhất trong đời mà em thực lòng yêu.”

Ads
';
Advertisement