“Năm tỷ?” Elber cười khinh bỉ “Xem ra cũng không ít đâu nhỉ! Nhưng lần trước khi tôi và Mã phu nhân đánh cược, tiền cược của chúng tôi, một bên là toàn bộ Hào Giang một bên là toàn bộ Las Vegas. Giờ nghĩ lại, Mã phu nhân đúng là một anh hùng hào kiệt, thật khiến người ta hoài niệm!”
Trịnh Gia Hào lớn tiếng: “Đừng lắm lời nữa, ông có đánh cược không, không cược thì nhận thua đi.”
“Nhận thua ư? Hahahaha…” Elber cười to, “Dựa vào năm tỷ mà muốn tôi nhận thua hả? Cậu có biết chúng tôi có bao nhiêu sòng bạc ở Hào Giang không? Cậu có biết chúng tôi có bao nhiêu tài sản ở Las Vegas không? Còn Monten, Thái Dương Thành, gom hết lại, thì năm tỷ này cậu phải thắng bao nhiêu ván nữa mới có thể làm tôi thua sạch?”
“Mã gia, thời đại thay đổi rồi. Không phải cậu cứ nhận một ông bố nuôi là có thể ngồi văn phòng xưng vương xưng bá nữa đâu!”
Lời Elber đầy châm chọc, khiến người trong sòng đều khó chịu, nhưng không ai bắt bẻ được gì.
Mã Sơn đang định nói thì chợt nghe ở cửa có người nói:
“Nếu năm tỷ chưa đủ, tôi góp thêm năm tỷ nữa!”
Mọi người quay lại nhìn, chỉ thấy một người bước vào với dáng đi nhanh nhẹn, dứt khoát.
“Anh Nguyễn!” Mã Sơn mừng rỡ kêu lên.
Người đến chính là Nguyễn Hướng Đông, ông trùm của Hồng Môn Hương Giang.
“Hahaha, em Mã, cậu Lý, hai người trở về mà sao chẳng báo tôi tiếng nào!” Nguyễn Hướng Đông chào hỏi, “Tôi tới gấp, đây là phần tài sản mà Hồng Môn Hương Giang có thể huy động được, ước chừng cũng khoảng năm tỷ, các cậu cứ cầm mà chơi.”
Cấp dưới của Nguyễn Hướng Đông đặt một chiếc vali lên bàn.
Elber hừ lạnh: “Vẫn chỉ mới 10 tỷ thôi, kém quá xa. Mã gia vừa mới nói rõ, muốn đánh giống như lần trước. Mà tôi nhớ rõ, lần đó tôi với Mã phu nhân là một ván định thắng bại. Với chút tiền này, cậu đừng mong thắng lại cả Hào Giang!”
“Vậy nếu cộng thêm tài sản của tôi thì sao?”
Đột nhiên ngoài cửa lại vang lên một giọng nói hùng hồn.
Mọi người quay đầu lại nhìn, xì xào bàn tán.
Mã Sơn vừa thấy người đến, lập tức đứng dậy, kính cẩn nói: “Chú, chú cũng đến rồi ạ!”
Người đến chính là người phụ trách nhà họ Tra ở Nam Dương, đồng thời là chủ tịch hội Hoa Thương ở Nam Dương, Tra Nhĩ Tây.
Thì ra, tuy Mã Sơn và Lý Dục Thần không nghĩ tới vấn đề tiền bạc nhưng Tra Na Lệ đã sớm tính đến. Hai người họ vừa đi, cô ấy lập tức liên lạc với Tra Nhĩ Tây, nhờ ông ta ra tay giúp đỡ khi cần.
Tra Nhĩ Tây gật đầu với Mã Sơn, rồi ra hiệu cho trợ lý của mình tiến lên mang một chiếc vali đặt lên bàn.
“Đây là toàn bộ tài sản của nhà họ Tra ở Nam Dương, bao gồm cả một phần tài sản cá nhân của tôi, tổng cộng khoảng 130 tỷ, cộng với 20 tỷ ban nãy, chỗ này là 150 tỷ. Ông Elber, số tiền này đủ để cược một ván với ông rồi chứ?”
Mọi người không khỏi trầm trồ thán phục, không ngờ một nhà họ Tra nhỏ bé âm thầm cày cuốc ở Nam Dương, đã tích góp được khối tài sản lớn đến thế.
Cơ mặt Elber giật giật hai cái, cười khẩy: “Nếu muốn cược cả Hào Giang, vẫn hơi ít. Nhưng bấy nhiêu đây, cũng đủ tư cách để tôi đánh một ván. Được thôi, vậy tôi sẽ chơi với các người một chút.”
Cứ để các chuyên viên tài chính và luật sư chuyên nghiệp đến kiểm tra giấy tờ tài sản.
Mã Sơn nhường chiếc ghế thái sư bên cạnh, nói: “Chú, mời ngồi bên này.”
Tra Nhĩ Tây xua tay: “Thôi, hôm nay cháu là nhân vật chính, chú mà giành chỗ ngồi thì lát nữa Na Lệ lại cằn nhằn chú cho xem. Chú ngồi hàng ghế khán giả là được rồi, vừa hay bên kia còn vài người bạn cũ lâu lắm chưa gặp, tiện thể hàn huyên chút.”
Nói xong ông ta cười vui vẻ đi về phía đám đông, nhiệt tình bắt tay chào hỏi những người quen.
Việc kiểm tra tài sản vẫn chưa kết thúc, thì ngoài cửa bỗng vang lên một trận ồn ào.
Một nhóm người tiến vào, người dẫn đầu nói: “Đánh cược lớn như thế mà không mời tôi một tiếng, tôi muốn đặt cược cơ mà! Chưa bắt đầu phải không? Vậy thì cho tôi góp một phần!”
Mọi người vừa nhìn thấy người này thì không khỏi kinh ngạc kêu lên.
“Ông Hoắc!”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất