“Anh thả họ ra, điều kiện của anh, tôi đồng ý hết.” Giọng của Tra Na Lệ hơi run rẩy.
“Tốt, tốt lắm!”
Mạn Đan vỗ tay, đây chính là khoảnh khắc mà ông ta chờ đợi.
"Đã là sư muội lên tiếng cầu xin, tôi đương nhiên phải nể mặt rồi. Chỉ cần cô hầu hạ Hắc Mộc Thần cho tốt, sau này cô sẽ là nữ thần chân chính, tôi cũng phải nhường cô ba phần. Vậy thì, hôn lễ bắt đầu đi."
"Khoan đã!" Tra Na Lệ lên tiếng, "Anh thả bọn họ đi trước, cả những cô gái kia nữa."
Mạn Đan khựng lại một chút, lắc đầu nói: "Sư muội, cô thật hồ đồ. Mấy lão già kia thả thì thả, nhưng đám con gái đó sao có thể đi được? Họ là sính lễ của cô đấy! Họ là do thần chọn, là ý chỉ của thần, tôi cũng không thể làm trái. Huống chi cô không nghĩ xem, nếu không có họ, dù cô có tu vi trong người, cũng không chịu nổi sức tàn phá của thần lực đâu! Chẳng mấy ngày là cô khô héo rồi, thế thì sao được chứ?"
Trên mặt Mạn Đan lộ ra một nụ cười đầy ác ý.
"Sư muội, hãy tận hưởng tình yêu của thần đi! Chẳng bao lâu nữa, thần linh sẽ có thể hiển hóa chân thân rồi, đến lúc đó, cô sẽ trở thành nữ thần chân chính của Đại Mã! À không, không chỉ là Đại Mã, mà là cả Nam Dương, cả thế giới, tất cả đều sẽ quỳ dưới chân cô!"
Tra Na Lệ không nói gì nữa, như thể đã ngầm đồng ý với lời Mạn Đan.
Mạn Đan hài lòng gật đầu, quay sang nhìn mấy tên phú thương người Hoa Hạ kia, nói: "Còn không mau cút đi!"
Đám phú thương người Hoa Hạ lồm cồm bò dậy, cuống cuồng tháo chạy khỏi trang viên, chẳng dám quay lại bãi đỗ xe lấy xe, ngay cả siêu xe của mình cũng bỏ lại, chỉ mong nhanh chóng thoát khỏi nơi quỷ quái này, về nhà đưa vợ con rời khỏi Đại Mã.
"Nhìn kìa, dáng vẻ chạy trốn của chúng có khác gì chó không? Ha ha ha ha..." Mạn Đan cười phá lên, "Các ông nghe cho rõ đây, đi theo tôi, Mạn Đan, tôi sẽ đuổi hết đám chó chết ra khỏi Đại Mã! Không chỉ Đại Mã, mà cả Lữ Tống và Trảo Oa, toàn bộ Nam Dương đều là của chúng ta!"
Đám khách người Đại Mã đứng trong vườn sau một thoáng kinh ngạc liền bộc phát ra tiếng hoan hô.
Thậm chí có người gọi Mạn Đan là "Quốc vương", quỳ rạp xuống đất hô "Mạn Đan vạn tuế!"
Mạn Đan hưởng thụ cảnh tượng ấy, lắng nghe những tiếng hò reo, khuôn mặt đầy vẻ thỏa mãn.
Đây chính là thứ ông ta hằng mong mỏi, bao năm khắc khoải mơ tưởng.
Trong cơn mơ hồ, ông ta cảm thấy bản thân đã ngồi lên ngai vàng, trở thành vị quân chủ vĩ đại nhất toàn cõi Nam Dương.
Chẳng phải còn vinh hiển hơn làm môn chủ Huyền Hàng Môn sao? Đến cả thần nữ của Đại Mã cũng chưa chắc sánh được, đúng không?
Nghĩ đến sư phụ Pháp Đế Mã, Mạn Đan lập tức tỉnh táo lại, trong lòng nảy sinh một tia hoảng loạn.
Ông ta liếc nhìn "chú rể " đứng cạnh Tra Na Lệ – khúc gỗ đó – lúc này mới thấy yên tâm lại.
Có Hắc Mộc Thần ở đây, cho dù sư phụ có quay lại cũng chẳng làm gì được ông ta.
Ông ta đã chứng kiến sức mạnh của Hắc Mộc Thần ở hòn đảo hoang.
Giờ đây, sau khi hấp thu nhiều sức mạnh nữ âm như vậy, phong ấn đã được giải trừ hơn một nửa, sức mạnh hẳn càng kinh khủng hơn.
Khi chín trăm chín mươi chín trinh nữ trong vườn bị ông ta hấp thu hoàn toàn, phong ấn hẳn sẽ được giải trừ hoàn toàn, chân thân của thần sẽ giáng thế, lúc ấy còn sợ gì ai nữa?
Tối nay động phòng, mà ngày mai vừa hay là lễ Giáng Sinh, có khi ngày mai thần sẽ giáng lâm.
Còn về phần sư muội tốt Tra Na Lệ sẽ trở thành cái gì, xác khô hay là xương khô, hay linh hồn bị phong ấn vào khúc gỗ sống đời với thần, Mạn Đan chẳng thèm quan tâm.
"Hôn lễ bắt đầu!" Mạn Đan tuyên bố.
Ban nhạc lại tấu lên khúc nhạc trống rộn ràng, pháo và hoa lễ bay vút lên trời giữa những tiếng nổ vang dội.
Mạn Đan bước tới trước mặt Tra Na Lệ, đưa tay nhấc một góc khăn trùm đầu: "Sư muội, hãy để tôi thay mặt thần linh vén khăn trùm đầu cho cô, để mọi người được chiêm ngưỡng dung nhan xinh đẹp của cô!"
Khăn trùm đầu được vén lên.
Khách khứa lập tức thét lên kinh hãi.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất