Sau đó, cô ấy nhìn thấy khuôn mặt kia dần biến thành khuôn mặt có đầy đủ ngũ quan, đó là dáng vẻ của Mã Sơn.  

 

Mã Sơn mỉm cười tiến lại gần cô ấy.  

 

Thân hình anh ta vạm vỡ, cơ bắp cuồn cuộn mạnh mẽ, phần thân trên giống như tấm thép được điêu khắc thành đường nét cơ bắp, phần dưới như một chiến sĩ đang giương súng đối mặt với kẻ thù, toàn thân tràn đầy sức hút nam tính.  

 

Tra Na Lệ cảm thấy bản thân gần như sụp đổ.  

 

Làn sóng dữ dội tấn công cơ thể cô ấy, dòng nham thạch chảy về miệng núi lửa, trong sâu thẳm não bộ như có thứ gì đó đang va đập, thâm trầm không thể kiềm chế…  

 

“Không nhịn được rồi à? Nếu không nhịn được thì giải phóng ra đi! Đừng kìm nén bản năng của con người, giải thoát nó!”  

 

Trước mắt, Mã Sơn nhẹ nhàng nói, đồng thời giơ tay ra.  

 

“Bảo bối, tôi biết cô không nhịn được, tôi đến với cô đây!”  

 

Vào khoảnh khắc đó, tia lý trí cuối cùng trong đầu Tra Na Lệ chợt lóe, cô ấy bỗng nhiên tỉnh táo lại.  

 

“Cút ngay!”  

 

Ý niệm của cô ấy kiềm chế mọi cơn sóng đang cuộn trào, như làn gió lạnh thổi qua, đóng băng mọi dục vọng trong cơ thể.  

 

Tiếp đó, mọi thứ lại trở lại bình thường.  

 

Trước mắt chỉ còn lại khúc gỗ cháy đen, được điêu khắc thành tượng thần không có khuôn mặt.  

 

Mạn Đan ngạc nhiên nhìn cô ấy.  

 

Cho đến khi bước ra khỏi căn phòng đặt tượng thần, Tra Na Lệ vẫn cảm thấy sợ hãi, nỗi lo sợ vẫn chiếm giữ tâm trí.  

 

Đúng vậy, Mã Sơn chưa bao giờ gọi cô ấy là “bảo bối”.  

 

Chính điều đó đã giúp cô ấy bừng tỉnh, nếu không cô ấy không dám tưởng tượng chuyện gì sẽ xảy ra.  

 

Chuyện này đã xảy ra vào một tuần trước, suốt một tuần qua, Mạn Đan vẫn chưa xuất hiện.  

 

Người trông giữ cô ấy, chính là Kim Cổ Mạn Đồng trước mắt.  

 

Trong cơ thể Tra Na Lệ đã bị hạ thuật Giáng Đầu, pháp lực bị phong ấn.  

 

Căn phòng này được bố trí trận pháp cổ xưa, bốn phía dán đầy phù chú.  

 

Cho dù cô ấy không bị phong ấn, dưới sự trấn giữ của trận pháp và Kim Cổ Mạn Đồng, cô ấy cũng không thể thoát ra được.  

 

Cô ấy không biết Mạn Đan sẽ làm gì mình, ban đầu còn nghĩ nể tình sư phụ, ông ta sẽ không làm hại cô ấy.  

 

Nhưng kể từ sau khi gặp pho tượng gỗ đen kia, cô ấy biết mình đã sai rồi.  

 

Mạn Đan vốn dĩ không phải là kẻ có tình có nghĩa, bây giờ Huyền Hàng Môn còn trong tay ông ta, cũng chẳng biết đã biến thành dáng vẻ gì rồi.  

 

“Mã Sơn…”  

 

Tra Na Lệ lặng lẽ gọi trong lòng, âm thầm cầu nguyện.  

 

Cô ấy hy vọng Mã Sơn vẫn còn sống.  

 

Hoặc giả như, nếu có thể dùng mạng mình để đổi lấy mạng Mã Sơn, cô ấy nguyện ý chết ngay bây giờ.  

 

Thời gian trôi qua càng lâu, Tra Na Lệ lại càng thêm tuyệt vọng.  

 

Nơi này là trụ sở chính của Huyền Hàng Môn, chứ không phải nơi bí ẩn khó tìm, nếu Mã Sơn không thể đến, thì có lẽ đã chết rồi.  

 

Ngay lúc ấy, cửa mở ra, Mạn Đan bước vào.  

 

Kim Cổ Mạn Đồng chợt lách người, rồi lặng lẽ đi ra ngoài.  

 

“Sư muội, chúc mừng cô!” Mạn Đan mỉm cười thân thiết.  

 

“Chúc mừng tôi?” Tra Na Lệ đầy nghi hoặc, cô ấy chưa thấy Mạn Đan cười như vậy bao giờ “ý anh là?”  

 

“Hắc Mộc Thần vừa ý cô, ông ấy muốn cưới cô. Đây đúng là chuyện vui!”  

 

“Hắc Mộc Thần?” Tra Na Lệ lập tức nhớ đến tượng gỗ thần ấy, nỗi sợ trong lòng lại trỗi dậy, kèm theo cảm giác chán ghét “Anh định gả tôi cho một khúc gỗ ư?”  

eyJpdiI6IlwvNGpWcGRNVkl1RURYWGUwUDdDeDR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6IjhsS1QyamF2UHBINE5RWG1HcVwvOXc0bjAxK3BDR0RBTTJjVVNuZGpOek83aTFQZlBSc0RFWmtBVHRjclhYNFhtIiwibWFjIjoiYmMxZTA2ZDhmMjYxNWJmMDVkNWU4YTliNTkzMGE0MDdiOTZjNjE1MWZlMzEwOTdhYmE0YzlhNzU3MDk3ZDM2ZiJ9
eyJpdiI6Im1jYVhFNkZ5blNNdTdBWFBSZlliamc9PSIsInZhbHVlIjoib3k1TGpGeDl3YUN3U0xlaWpMXC9uSlhsZFROd2pweU50U1FpOGFoNlwveU50bkY3c1lqRm1QVkFoMW5idExuYlBycGtZajZDeHJmOFRHTUcrVFlSZE41TU1mNG1PUksrWnM1b0ZyQmRTQnlUaGpLTnc0TjJFXC85QUhSRzViMXg0UWtEWjZUSDhHd3RWNldSdEQ5dEJBeHhmTUU3dVd1U3ZaZ0ZTNjc4cjhjeFVZNjdUbHlYQ2pRVUNJNHVLXC9UNERrZzJXdnl5XC9TUkh5bE5oRWFsSG9jNmtISGZBYklpa1NYQWlhMHJ6WHA0N2dDeGxyOXZCbDZDN1wvODZOSUpWNnJoTUNZdzlLam1RQXQ5VzNFRkE4OVBneFhLbm84VjFmYnlkaDVXcHlQQ0VJSDBEQUpMaU5aMnhqTGFDS2MrUWN6XC84ZnU0Z0lBc2RBWU9BRVwvN0QrdWpwcnNvSHdPYkQ3dERLZ1hycWlcL0xiemZjXC9KdkVKTSsxM2lqbmVUQnZyT0R0NDduYkdhdjgrbkw0WjdaM2VDWDlKbzhzdVNGYStrenZrM3pYU1p6NjR5UnplVDdYMEpYTmpLSXpmbVZGS1BYVFpsMGhLY3hteFRUNjFrRVNqMDUwMnU3YU92ZjRkUU1OMjFwc2J4SW9yYUJjYW9TXC9NTkhZZnd5aTRCK25sY1ZrUWEwcW01SVgwQVJlVDJFVktoUldWXC9XaGI0cFRLd29sa29aTEtjdTlVN0x0ZDBrTjFldHo1UCtQRVQzb2t3aEZZdkNteTYrN3kxYXY2TVZLUVwvQitXQVVXSmhsSkkyTmNUZEpCZG5kRUhNXC9PeThnMVwvR093Y2dKeFFVUEN0ZVV5NnIxaXZoQ2xxYUxHTHh4YmdtT2NXVTBrejBQc2FhNHRwRVpJNzZBbG5INGtZOHh4d0VtcjI3YUJDZmtzZndJS3pKbHhoMHJvem1YeTlaT1NWV3k4QVNDN0xUOWh1c2Z5MHVTc2JiTEgzTStPU1hNYUE3ZEpFaVZUeTUzalI2dlp4QWJqWkpSQWRsaHhDV3FnZFJrWVlpQT09IiwibWFjIjoiMmRmODlkYTI3NGY2ZDEzZTA3YjM5M2E2MTM5ZGQ3YWJiZmVlNTM4MjAyYzJiZGM1M2Q2NjVmYTA1YWIwN2JkMCJ9

“Cô hoàn toàn không biết ông ấy mạnh đến mức nào đâu! Ngay cả giáo chủ của Thái Dương Thánh Giáo cũng phải phái người đi tìm ông ấy, mời ông ấy trở về. Nhưng ông ấy đã chọn tôi, chọn Huyền Hàng Môn chúng ta, đây đúng là vinh hạnh lớn!”

Ads
';
Advertisement