Còn ở bên kia, con dơi cũng bị sức mạnh khổng lồ đó đẩy khỏi tầng mây bay ngược về phía sau, nhờ vào sức căng của đôi cánh mới miễn cưỡng dừng lại được. Thấy xúc tu máu đã đuổi tới, ông ta vỗ cánh rồi dùng móng vuốt chụp lại, bốn vết cào đỏ rực như máu lập tức xuất hiện trên không trung ở cả hai bên, cào nát xúc tu máu.
Hai yêu một tiên cứ thế mà đánh nhau kịch liệt với Ô Huyết Nguyên Ma trên không trung.
Tuy rằng Mã Sơn và Bán Thiên Yêu đều có cơ thể cường tráng, nhưng lại như không có cách nào để đối phó với đám mây máu này, đập không tan, đánh không nát, không thể làm được gì.
Nhưng đòn phản kích của mây máu lại vô cùng sắc bén, những xúc tu vươn ra khỏi nó không giống với tầng mây mà là một thực thể thực thụ có máu có thịt, cực kỳ mạnh mẽ. Hơn nữa, huyết khí ấy còn có tính ăn mòn đặc thù, sau nhiều lần tiếp xúc, da của Mã Sơn đã bắt đầu có dấu hiệu mục rữa.
Bán Thiên Yêu cũng như vậy nên ông ta thỉnh thoảng lại dừng lại, lè lưỡi liếm láp vết thương trên người để làm lành vết thương.
Nhưng Mã Sơn lại không thể liếm được, chỉ có thể trông vào sức mạnh thân xác mà chống đỡ.
Tử Hư chân nhân cũng chẳng khá hơn là bao. Ông ta kết ấn điều khiển kiếm, trên trán đã lấm tấm mồ hôi, nhìn là biết đã tiêu hao một lượng pháp lực cực lớn.
Lúc này, tiếng rít quái dị vang lên từ bên trong đám mây máu, nó vừa giống tiếng cú kêu thê lương trong đêm lại vừa giống tiếng cười của ác quỷ.
Đám mây máu bắt đầu bành trướng, một luồng năng lượng khổng lồ liên tục truyền vào những xúc tu, hàng nghìn hàng vạn xúc tu mới liên tục vươn dài ra.
Tử Hư chân nhân thầm than thở: Cuối cùng nó cũng tới, Thục Sơn lâm nguy! Thiên hạ đại họa!
Ngay lúc ông ta tuyệt vọng, đám mây máu đang bành trướng chợt khựng lại, hàng chục ngàn xúc tu đang múa loạn cũng dừng giữa không trung, tất cả đều hướng về một phía như thể trông thấy thứ gì đó.
Tử Hư chân nhân cũng nhìn sang, chỉ thấy bên đó có ba người đang đứng gồm một nam hai nữ.
Hồi nãy ông ta đã nhìn thấy ba người này, họ đã tới đây chung với chàng trai có thể hóa rồng kia. Khi đó ông ta không để tâm, chỉ cho rằng họ là người hầu của chàng trai đó.
Nhưng vào lúc này, Ô Huyết Nguyên Ma đột nhiên ngừng tấn công bọn họ, trong tầng mây hiện lên hai điểm sáng hệt như một đôi mắt đang mở ra, nhìn về phía ba người họ.
Ngay sau đó, người đàn ông kia từ từ bay lên giữa không trung, trong tay xuất hiện một thanh kiếm màu đen.
Rõ ràng là màu đen, nhưng lại phát ra ánh sáng chói mắt.
Hắc quang ấy còn chói mắt hơn cả ánh sáng đỏ của đám mây máu.
Vừa nhìn thấy hắc quang, trái tim Tử Hư chân nhân khẽ run lên, chợt nhớ đến điều gì đó.
Bán Thiên Yêu đang đứng giữa không trung bên kia cũng giang rộng đôi cánh, trợn trừng đôi mắt thị lực còn chưa tới 0.1 của mình ra nhìn chăm chăm về phía đó, cứ như thể luồng hắc quang này được tạo ra để cho ông ta nhìn thấy vậy.
Đôi cánh run rẩy không ngừng, không phải vì gió mà là vì cơ thể ông ta đang run lên vì phấn khích.
Lý Dục Thần đứng lơ lửng giữa không trung, một tay cầm thanh kiếm.
Đã rất lâu rồi anh không sử dụng kiếm Huyền Minh.
Lần trước là lần chém Diệp Tiễn Lâm ở Vương Ốc.
Đây là lần đầu tiên anh rút kiếm kể từ khi xuất quan, đối thủ lại là một Nguyên Ma Thái Cổ mạnh hơn Diệp Tiễn Lâm rất rất nhiều lần.
Vừa nãy, anh vốn có thể ngăn cản Huyết Ma ra ngoài.
Nhưng anh không làm thế, bởi vì anh cảm nhận được một luồng khí tức kỳ lạ mà lại rất quen thuộc ở trong khe nứt của trận Lưỡng Nghi Vi Trần.
Khi đám mây máu đó bay lên cao, trái tim anh chợt đập mạnh như thể có thứ gì đó bị đánh thức trong huyết mạch, trong đầu anh chợt hiện lên một vài ký ức cổ xưa và xa xôi, nhưng lại không thể hình thành một hình ảnh hoàn chỉnh, cảm giác như rõ ràng là đã sắp nhớ ra điều gì đó rồi nhưng lại đột ngột chẳng nhớ được gì nữa.
Chỉ còn lại cảm giác quen thuộc, yêu, hận, bi, phẫn đan xen vào nhau.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất