Trông thấy bầu trời đầy kiếm, Đinh Hương cũng không khỏi lo lắng cho Lý Dục Thần, khẽ siết chặt la bàn Lục Hư Luân Chuyển trong tay mình.
“Chị Mộng Đình, chúng ta có cần phải lên đó giúp không?”
“Không cần.” Lâm Mộng Đình quả quyết nói: “Nếu đến cả ba lão già kia mà anh ấy còn không xử lý được, thì mai này sao xuống Thượng Thiên U Minh được đây?”
Đúng lúc này, kiếm trận bắt đầu khởi động.
Trước nhất là một trận cuồng phong nổi lên trong thung lũng, tiếp đó là bầu trời tối sầm lại, bầu trời đầy kiếm cũng rơi xuống.
Lý Dục Thần giơ tay lên, một ngọn lửa màu đen hiện ra trong lòng bàn tay, khẽ bùng lên rồi ngọn lửa biến thành một bông hoa sen đen.
Hoa sen đen tỏa ra ánh sáng đen như vực sâu, mang theo sức hút vô tận, nuốt trọn toàn bộ mưa kiếm đang rơi xuống vào trong mình.
“Diệt Thế Hắc Liên!” Diệu Nhãn đạo nhân thất kinh thốt lên: “Quả nhiên là cậu có liên hệ với thiên ma ngoại vực! Hai vị sư đệ, dời tinh đổi vị!”
Dứt lời, hai tay bắt đầu kết ấn, miệng niệm chú ngữ, thanh kiếm đang lơ lửng trên đỉnh đầu lập tức bay lên trời, biến thành một thanh cự kiếm phát ra hào quang rực rỡ.
Diệu Âm và Diệu Pháp cũng làm giống hệt, hai thanh kiếm của họ cũng bay lên trời, tụ lại chỗ thanh kiếm của Diệu Nhãn, chuôi kiếm chĩa về phía trung tâm từ ba hướng khác nhau, ba thanh kiếm bắn ra ba luồng kiếm quang chói mắt, giao nhau ở chính giữa, giống như ba cây kim giờ phút giây của đồng hồ báo thức vậy.
Vào ngay khoảnh khắc kiếm khí giao thoa đó, bầu trời đầy kiếm bắt đầu xoay tròn, như trời cao đang chuyển dời tinh tú.
Mưa kiếm lại trút xuống thêm một lần nữa, kiếm ý và sát khí lại càng mãnh liệt hơn hồi nãy rất nhiều. Khi tinh tú xoay chuyển, mưa kiếm bắt đầu quét sạch thung lũng phía trước Thục Sơn theo mọi hướng mà không phân biệt địch hay ta.
Lý Dục Thần hơi cau mày, đến cả Tố Vân tiên cô và Lâm Trung Tử cũng mặc kệ sao? Đòn công kích không phân biệt ai với ai này, chỉ cần đang ở trong thung lũng, ai cũng không trốn được.
Bên kia, Tố Vân và Lâm Trung Tử cũng hoảng hốt, không hiểu tại sao kiếm trận Tam Tiên Lưỡng Nghi của ba người họ lại tấn công cả họ.
Hai người đành phải sử dụng pháp khí để chuẩn bị tự vệ, nhưng trận pháp này lại quá mức mạnh mẽ, họ nào có thể chống lại nổi.
Ngay lúc đó, một làn khí trắng tỏa ra rồi hình thành kết giới ngay trên đầu họ, chặn đứng mưa kiếm.
Thì ra là Lý Dục Thần đã ném ra hai lá cờ một đen một trắng. Cờ đen bảo vệ Lâm Mộng Đình và Đinh Hương, còn cờ trắng bảo vệ Tố Vân và Lâm Trung Tử.
Hai người họ cũng không rõ đó là pháp bảo gì, nhưng chắc chắn là Lý Dục Thần đã ra tay, trong lòng không khỏi dấy lên nỗi áy náy. Tác phong của danh môn chính phái còn chẳng bằng một kẻ được gọi là ma đầu trong truyền thuyết.
Tố Vân nhớ lại chuyện hai mươi năm trước, trong lòng càng thêm buồn bã.
Tuy rằng bà ấy không vấy máu của người nhà họ Lý, nhưng dù sao thì bà ấy cũng có tham gia vào chuyện nhà họ Lý phải diệt môn. Theo lý mà nói thì Lý Dục Thần phải coi bà ấy là kẻ thù mới phải, vậy mà đến lúc này vẫn còn ra tay bảo vệ bà ấy.
Lâm Trung Tử nhìn sang Mục Tinh Dã đứng bên cạnh. Năm đó ông ta gấp rút gọi anh ta từ Chung Nam trở về cũng là vì sợ anh ta quá thân thiết với Lý Dục Thần, sau khi về ông ta còn nhốt anh ta lại một thời gian. Giờ nhìn lại, những lời đồn bên ngoài phần lớn đều không đúng sự thật. Dẫu cho đạo pháp của Lý Dục Thần có phần kỳ quái, lời nói có phần ngông cuồng, nhưng nhân tâm lại chẳng xấu, không giống người trong ma đạo chút nào.
Sau khi hai lá cờ đen trắng bảo vệ được người bên ngoài, Lý Dục Thần quay sang nhìn Mã Sơn đang hóa thành hình rồng ở bên cạnh, cười nói: “Anh Mã Sơn, chắc hẳn là người anh có thể chịu nổi trận mưa kiếm này nhỉ?”
Anh đột ngột thu hoa sen đen lại, để mặc cho mưa kiếm rơi xuống người mình và Mã Sơn.
Mã Sơn như đã mất đi ý thức, không nghe thấy lời Lý Dục Thần, chỉ là khi mưa kiếm rơi xuống người thì anh ta mới phát ra những tiếng rên rỉ.
Nhưng cả người anh ta đã bị Lý Dục Thần dùng pháp lực cưỡng ép trói chặt, không thể động đậy, dù anh ta có giận dữ thế nào đi nữa cũng chẳng thể vùng vẫy thoát ra ngoài được.
“Anh Mã Sơn, cố chịu một chút đi, sắp xong rồi, chút đau đớn này chẳng là cái thá gì với lần anh bị người ta rút mất hồn đèn đâu.”
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất