Mã Sơn nhặt thanh đại kiếm Thập Tự vừa rơi xuống đất, thử cầm lên tay, rất nặng.
Anh ta ngẩng đầu nhìn lên tháp chuông của nhà thờ, nheo mắt lại.
Lúc này, mặt trời đang ở ngay phía trên ngọn tháp, từ góc nhìn của anh ta, ánh sáng vừa vặn rơi xuống thánh giá trên đỉnh tháp, khiến thánh giá trông như đang phát sáng.
Cửa sổ trên tòa tháp bật mở, có một người đứng ở đó.
Vạn Cẩm Sinh nhận ra ngay, đó là linh mục Ricardo của nhà thờ.
Mặc dù ông ta không theo đạo, nhưng vì vợ là tín đồ đạo Cơ Đốc nên thỉnh thoảng cũng theo vợ đến nhà thờ, do đó mà biết đến vị linh mục khá có tiếng tăm ở Bắc Thị này.
Chỉ là không ngờ, nhà thờ Tân Quang Minh lại là cứ điểm của Thái Dương Thánh Giáo. Không biết vị linh mục này có địa vị gì trong tổ chức?
Ông ta còn đang suy nghĩ, thì chợt giật mình phát hiện linh mục Ricardo đã biến mất, thay vào đó ngay vị trí cửa sổ có một bóng người cực kỳ cao lớn.
Đầu của kẻ đó bị mép trên của cửa sổ che khuất, chỉ thấy được nửa thân trên, cơ thể mặc giáp vàng.
Vạn Cẩm Sinh còn đang thắc mắc thì người kia cúi xuống, thân hình khổng lồ vụng về chui qua cửa sổ một cách khó nhọc, sau đó bất ngờ nhảy xuống.
Tòa tháp cao mấy chục mét, người bình thường nếu rơi tự do từ độ cao này thì chắc chắn sẽ chết. Nhưng kẻ kia hoàn toàn không có tư thế tiếp đất, mà cứ thế lao thẳng xuống, "ầm" một tiếng nặng nề, cả nhà thờ cũng run lên.
Vạn Cẩm Sinh theo phản xạ cũng lảo đảo một chút.
Kẻ kia đứng dưới chân tháp, ánh mặt trời chiếu lên một nửa cơ thể hắn, nửa còn lại bị bóng của tòa tháp che phủ.
Một nửa bộ giáp phản chiếu ánh sáng vàng, nửa còn lại trong bóng tối trông như màu máu.
Uy áp từ kỵ sĩ này còn mạnh hơn gấp bội so với tên lúc nãy, Vạn Cẩm Sinh cảm thấy như cả bầu trời sụp đổ, cả vườn hoa trở nên vô cùng nặng nề, ông ta gần như không thể thở được, như có một bàn tay đang bóp chặt trái tim mình.
Ông ta ngẩng đầu nhìn lên trời, thấy linh mục Ricardo lại xuất hiện ở cửa sổ tháp.
Gã kỵ sĩ Hoàng Kim bước ra khỏi bóng tối, bộ giáp lấp lánh, chân hắn đạp trên đất, mỗi bước đi của hắn khiến mặt đất như rung chuyển.
Mã Sơn nhìn hắn tiến tới, trong mắt ánh lên một ngọn lửa phấn khích.
Anh ta đã nghe Lý Dục Thần nhắc đến, những kẻ mặc giáp vàng này được gọi là kỵ sĩ Hoàng Kim, mạnh hơn kỵ sĩ bình thường vừa rồi rất nhiều.
Kỵ sĩ Hoàng Kim đi đến cách Mã Sơn khoảng năm mét thì dừng lại, bỗng nhiên khuỵu gối bật nhảy, cơ thể hóa thành một luồng sáng vàng, trong nháy mắt xuất hiện giữa không trung.
Thanh đại kiếm Thập Tự giơ cao, ánh mặt trời chiếu xuống thân kiếm, phản chiếu thành luồng sáng chói mắt.
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ vô địch và tràn đầy sát khí bổ xuống.
"Đánh hay lắm!"
Mã Sơn hưng phấn hét lớn, giơ ngang thanh kiếm Thập Tự nhặt được ở đỉnh đầu, đỡ lấy nhát chém dữ dội này.
Một tiếng vang thật lớn, hai thanh kiếm giao nhau, tiếng nổ chứa năng lượng lan truyền ra phía ngoài.
Vạn Cẩm Sinh và Nguyễn Hướng Đông cảm thấy như bị búa tạ giáng thẳng vào ngực, bị đẩy lùi liên tục mấy bước.
May mà cả hai đều là người luyện võ, Vạn Cẩm Sinh còn là cao thủ trong giới võ đạo, đứng chắn phía trước Nguyễn Hướng Đông, mới không ai bị thương.
Dù vậy, khí huyết trong người vẫn sôi trào, suýt nữa thì nôn ra máu.
Đây chỉ mới là dư chấn của kiếm khí, hơn nữa còn cách xa đến vậy mà đã kinh khủng như thế. Một hồi chiến đấu kịch liệt, hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.
Vạn Cẩm Sinh lập tức kéo Nguyễn Hướng Đông rời khỏi vườn hoa, chạy lên mái nhà phía trước tiền sảnh nhà thờ, vừa để tránh bị vạ lây, khỏi chịu tai ương, vừa có thể quan sát tình hình và chuẩn bị đối phó bất trắc.
Mã Sơn đỡ trực diện nhát kiếm này, lập tức cảm thấy đối phương có sức mạnh vô cùng đáng sợ. Cánh tay anh ta khẽ run lên, đá dưới chân nứt toác, hai chân anh ta bị ép lún sâu xuống đất.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất