Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

 Ông ta thò tay vào trong ngực, dùng sức bẻ gãy một chiếc xương sườn, cầm chặt trong tay.  

 

Nói là xương sườn, thực ra giống một đoạn rễ cây xanh thẫm hơn.  

 

Ông ta cầm rễ cây, mạnh tay cắm xuống đất.  

 

Ầm một tiếng, toàn bộ địa mạch linh khí của động thiên Vương Ốc, đều tràn về phía cây gậy gỗ cắm trên mặt đất này.  

 

Gậy gỗ phát ra ánh sáng xanh biếc, sương mù xanh mờ khuếch tán ra, che mất lửa của hoa sen đen.  

 

Lý Dục Thần giật mình.  

 

Diệp Tiễn Lâm dùng chính xương sườn của mình để kết nối địa mạch, hội tụ linh khí của động thiên, ngàn cây vạn cỏ đều sinh ra từ một gốc.  

 

Bàn tay của Lý Dục Thần bắt đầu hơi run.  

 

Dù rằng Hắc Hỏa có sức mạnh hủy diệt tất cả, nhưng vẫn cần anh đích thân điều khiển, phải tiêu hao năng lượng bản thân.  

 

Mà trước mặt anh lúc này, không chỉ là một yêu quái Thanh Mộc bình thường, mà là tinh linh hội tụ toàn bộ sức mạnh cỏ cây trong động thiên Vương Ốc.  

 

Muốn thiêu chết ông ta, thì phải tiêu diệt tận gốc sinh khí trong động thiên này.  

 

Vương Ốc vốn là động tự nhiên, đứng đầu trong mười động thiên nhiên lớn của thế gian. Không gian rộng lớn, linh khí dồi dào, không phải thứ danh sơn bình thường có thể so sánh.  

 

Muốn hủy diệt cả động thiên này, đâu có dễ vậy?  

 

Huống chi, nếu thật sự dùng Hắc Hỏa để thiêu rụi nơi này, thì không chỉ động thiên hóa thành tro bụi, mà toàn bộ phái Vương Ốc cũng sẽ biến mất. Bên ngoài động thiên, cả dãy núi Vương Ốc dài hàng trăm dặm, từ đó về sau sẽ trở thành vùng đất chết, cỏ cây không thể sinh trưởng.  

 

Lý Dục Thần cảm nhận được sinh khí ngàn dặm chảy trong địa mạch, chân mày khẽ nhíu lại.  

 

Anh không tiếp tục phóng ra Hắc Hỏa nữa, mà để hai luồng sức mạnh đối chọi nhau, duy trì thế cân bằng.  

 

Sau đó, anh lấy cờ Xích Hỏa Lưu Diệm ra hóa thành một đám mây lửa, bao trùm Diệp Tiễn Lâm.  

 

Hắc Hỏa sẽ làm tổn thương địa mạch của động thiên, nhưng Xích Hỏa thì không.  

 

Diệp Tiễn Lâm thấy mây lửa ập đến, lại kéo da mình ra, làm động tác như cởi áo, xoẹt một tiếng, cả lớp da trên người bị lột sạch.  

 

Ông ta cầm cả lớp da trên tay, khẽ vung, hóa thành một lá cờ xanh, ném ra ngoài.  

 

Thanh Vân và Xích Hỏa vừa gặp, lập tức quấn lấy nhau trên không trung.  

 

Thấy hai lá cờ ngang sức, cộng thêm xương sườn kết nối địa mạch đã chặn được Hắc Hỏa, Diệp Tiễn Lâm cười quái dị.  

 

"Chỉ có vậy thôi sao?"  

 

Ông ta lại thò tay vào lồng ngực, bẻ gãy một chiếc xương sườn, hóa thành một thanh trường đao, thân đao tỏa ánh sáng xanh biếc.  

 

"Chịu chết đi!"  

 

Trường đao vung mạnh, một luồng đao khí mãnh liệt tràn ra, mang theo sức mạnh sinh trưởng và hủy diệt, chém thẳng về phía Lý Dục Thần.  

 

Lý Dục Thần đang suy nghĩ làm thế nào để giết chết yêu Thanh Mộc, mà không phá hủy động thiên Vương Ốc, nhất là không ảnh hưởng đến sinh thái bên ngoài động thiên.  

 

Đúng lúc này, thấy đao khí chém tới đúng như mong đợi, kiếm Huyền Minh vung lên, một đạo kiếm khí màu đen trực tiếp hóa giải đao khí.  

 

Sau đó, anh tiến vào ảo cảnh Vô Niệm.  

 

Diệp Tiễn Lâm vừa chém ra một đao, bỗng phát hiện ánh sáng xung quanh trở nên mơ hồ, tất cả cảnh vật trước mắt như nhà cửa, đất đai, cỏ cây đều biến mất, chỉ còn lại ông ta và Lý Dục Thần, đứng đối diện nhau trong một thế giới trắng xóa.  

 

Diệp Tiễn Lâm kinh hãi, vì ông ta phát hiện bản thân không còn cảm nhận được khí tức núi sông, cỏ cây.  

 

Mạch rễ của đất đai chính là căn cơ bất tử của ông ta, cũng là gốc rễ bản mệnh tu hành của ông ta.  

 

Giờ mất đi liên kết này, sao ông ta có thể không hoảng?  

 

Ông ta giậm mạnh chân, nhưng dưới chân hoàn toàn phẳng lặng, chẳng hề sinh ra dù chỉ một cọng cỏ.  

 

"Mày..." Diệp Tiễn Lâm kinh hãi nhìn chằm chằm Lý Dục Thần, "Mày... làm thế nào? Mày rốt cuộc là ai?"  

 

"Trong ảo cảnh Vô Niệm chỉ còn lại bản thể của ông và tôi, chính là nơi đạo tồn tại. Ở đây, tất cả dựa vào cảnh giới của mỗi người, không mượn được ngoại lực." Lý Dục Thần nói.  

eyJpdiI6IktsMHFzV0JzUjlOTGhoRkxCMThROEE9PSIsInZhbHVlIjoiTE1ZZDNwTXdiTlwvVmRYeUE3dXl4XC83M2pxeWNzVG1QbTd1YVE1QmphVVBxRHBCSVdpeGwwN3h1Sm4wWHdRRG5wIiwibWFjIjoiMjBmZjNkMWI4ZjRiZWUwMDViNDM1NDRlN2YyMzQxNzM3MjY2M2Y4Y2RhY2NkZWY3NGZmYjgzZTljOGQ2NzNkNiJ9
eyJpdiI6IlVPeEJ3YllXNkduNGRoUTFIZGVFUHc9PSIsInZhbHVlIjoiTlE5MitxME5NbDdpMllZS0MwM0w1TFhUMDVxOHBlMmlrMVBMTW9UTWJFUXhldDJlWjNWcFZBcEFLMkFmUDNKa1AzWUJiKzcwcVI1b1YrbHdQcDFTQ0FKNXNhV3VYMDd5NE4wT1hlak9aNGw4TURIQXgyd213ekN6QWVlcnJSTHhEcEZTR3lzdVhTNlJoTCtLVTJDZ2RhMGhlMjJIaUh4YnBVajFOS3MxTXlMZk1UQ2ZXa2lmUjhLQ2dyZklnbVdVeFZNUFFJR1JUZUVyYlBIeWR5TGFMcnJRZWpFVEVIRzNUaDZRS3p1NExBd1YrRFJkNUNJOHlkcSs1QnAwU1Z6NllqZ2xEV2FTYXE0MmZ1amNwblwvSG9kRnQ5RFhiSGYwUlFETEt5d2c0VU1uSFQ2MTdTbnRyVWxKOFB4emhEOGNlVEtwRjFnZTQ3YmFoQXRMOFkydmQ2T3hMZG9rTnNsUXRXejh3YUpXeHJvcEgxQ0FGNmxPNmgzaVc3UWRNVEw0cDZEbEJyTUppcXVqZU9XXC9QSkhYNFoxTHY2WUdvK2FwcFVrcDIySDN6MXNqN2FFS0tjWlwveitEMFlIZzlUeEgwSlZYVDlzazA5TFwvODh4QlhtcEZ0S1FwdVwvejgrTnJcLzNUTW5iSzAzV3lVN3JKK2JvZklDRFFVTzJrREVPcnVDTGZUSFJ6MjU1XC9qeWFod2ZwY21oNGRNK0oxK0lXK1ZmdDhTc1lpajJtUjJIak1QVWh5TjNEemRlc2RISStkbDNlOW1MK1JLSlNRTDIxc2N2UW1tdDBVYXVyS1FqdmdvYkEyT056SUhHbHU0bitBOFduemduYVhNTGZiN29LU1VtbWZRSXRkcFlNT2FBZ2lQVnlROTFGVFhsR1ArYTZoWFJtMG42cUNPWEJHS2V6NEJaYUIwMmFlMlRSakdFUVJlVWk3N0ZTdHA0eThyZVpuZGtuUHF0SFJ1R25xY1I1UW9scnNKOEwxRmE5UnVHOD0iLCJtYWMiOiI0NjA3ODM1Zjg2ZDg1YmY2ZGQwNDMwMWVjNGJiMzIxZWI0NWRkOWQ4MzY1OWEyZjkwODBjYmRhNDJhMTAxZGQ4In0=

"Nơi này dù là ảo cảnh Vô Niệm của mày, nhưng mày và tao đều không mang theo thân xác thật, bản thể chúng ta giờ này chắc bất động nhỉ? Nhưng đừng quên, bên ngoài, ngoài mày và tao ra, còn có Nguyệt Tiên Lăng. Đến khi bà ta phản ứng lại thì giết mày dễ như trở bàn tay."

Ads
';
Advertisement