Rể ngoan xuống núi tu thành chính quả - Lý Dục Thần (Cao thủ hạ sơn ta là tiên nhân)

 

 Lý Dục Thần không né tránh, chỉ nhẹ nhàng đưa một ngón tay lên, khẽ chỉ vào không trung.  

 

Đóa hoa lập tức treo lơ lửng trên đỉnh đầu anh, cánh hoa từ từ cuộn lại, nửa mở nửa khép, để lộ nhụy hoa màu hồng, đẹp đến mê người.  

 

Dao Hoa hoảng sợ, vội vàng biến đổi thủ pháp, nhưng dù có cố gắng thế nào, đóa hoa kia vẫn lơ lửng bất động trên đỉnh đầu Lý Dục Thần, hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.  

 

Mồ hôi trên trán Dao Hoa toát ra, khuôn mặt đầy lo lắng.  

 

Vốn định dùng pháp thuật sở trường của mình để trấn áp Lý Dục Thần, tiện thể thể hiện trước sư tôn, kiếm thêm điểm cho việc tranh giành vị trí chưởng môn đời tiếp theo.  

 

Nhưng không ngờ lại chật vật đến vậy, dù đã dốc hết sức, cũng không thể chống lại nổi một ngón tay của đối phương.  

 

Trong lúc cấp bách, Dao Hoa lật hai tay, dứt khoát từ bỏ việc điều khiển hoa, trên tay xuất hiện một cặp song kiếm.  

 

"Đi!"  

 

Hai thanh kiếm hóa thành hai luồng sáng, một trên một dưới, lao thẳng đến điểm yếu của Lý Dục Thần.  

 

Đây không phải dạy dỗ, cũng không phải đấu pháp, mà là muốn lấy mạng người ta rồi.  

 

Ngay cả Mộ Vân tiên tử trên ghế cũng khẽ nhíu mày.  

 

Nhưng bà ta vẫn không ra tay ngăn cản.  

 

Hai luồng kiếm sắp chạm đến trước mặt Lý Dục Thần, vậy mà Lý Dục Thần không hề có động tĩnh nào.  

 

Dao Hoa thở phào nhẹ nhõm, xem ra thực lực của người này cũng chỉ đến thế mà thôi, dù hai luồng kiếm không xé nát anh, thì chắc chắn cũng khiến anh hồn bay phách tán.  

 

Bên cạnh, Quỳnh Hoa sợ hãi kêu lên, thầm nói: “Tên ngốc này, đã bảo đi mà không đi, cứ đòi đấu pháp, giờ thì chết chắc rồi, đáng tiếc cho gương mặt tuấn tú này.  

 

Chỉ thấy kiếm quang đâm thẳng vào cơ thể Lý Dục Thần.  

 

Ngay lúc mọi người đều cho rằng anh chắc chắn phải chết, thì Lý Dục Thần chẳng hề hấn gì, cười nói: “Dao Hoa cô nương, chiêu thức của cô đã dùng hết chưa?”  

 

Dao Hoa sợ tái mặt, chỉ vào Lý Dục Thần, giống như vào nhìn thấy ma: “Anh… Anh…”  

 

Lý Dục Thần vẫn giữ nguyên một ngón tay hướng lên, đóa hoa hồng phấn chưa nở hết treo lơ lửng trên đỉnh đầu anh.  

 

Sau đó, anh nhẹ nhàng cong ngón tay.  

 

Sắc mặt Mộ Vân tiên tử biến đổi, vội hét lên: “Không được!”  

 

Một dải lụa từ người bà ta bay ra, lao thẳng về phía Lý Dục Thần.  

 

Nhưng vẫn chậm một nhịp.  

 

Chỉ thấy hai luồng kiếm từ đỉnh đầu Lý Dục Thần bắn thẳng lên, đâm xuyên vào đóa hoa đang lơ lửng trên không trung.  

 

Ầm, đóa hoa nổ tung, cánh hoa hóa thành làn sương sáng, làn sóng màu hồng chấn động tản ra xung quanh.  

 

Mộ Vân tiên tử dang hai tay, sức mạnh vô hình bao trùm toàn bộ phòng khách, ngăn không cho căn phòng bị phá hủy bởi làn sóng, bảo vệ đệ tử Vương Ốc xung quanh không bị ảnh hưởng.  

 

Doa Hoa phun ra ngụm máu tươi, tê liệt ngã xuống đất.  

 

Hai luồng kiếm rơi xuống, hóa thành hai thanh bảo kiếm, rơi xuống trước mặt cô ta, cạch cạch, cắm vào nền gạch xanh cứng rắn.  

 

Mộ Vân tiên tử nhìn cô ta, sắc mặt vô cùng khó coi, quay sang Lý Dục Thần nói: “Lý công tử, cậu ra tay quá nặng rồi nhỉ?”  

 

Lý Dục Thần ngồi yên tại chỗ, vẻ mặt bình tĩnh, giống như chưa có chuyện gì xảy ra.  

 

“Là tôi ra tay nặng, hay là cô ta độc ác, tiên tử không mù, chắc hẳn nhìn rất rõ.”  

 

Sắc mặt Mộ Vân tiên tử lạnh như băng, ánh mắt lạnh lùng, nhìn chằm chằm Lý Dục Thần.  

 

Bầu không khí bỗng xuất hiện sát khí lạnh lẽo, nhiệt độ đột ngột giảm, như thể bước vào mùa đông lạnh giá.  

 

Lý Dục Thần vẫn thản nhiên, hỏi: “Giờ ta có thể gặp Nguyệt Tiên Lăng chưa?"  

eyJpdiI6IjlxS1lOeldBMys5NFk1cDdlMFhtYVE9PSIsInZhbHVlIjoiREJZU29LXC9zcmZBXC8wRHJuMHRMYTJSdFFVZnVFeE5nWkN5eW9cL1wvWXdlSVhndlwvTFkrZVBHRHRBWGtGT3pyYTBRIiwibWFjIjoiYmZmNDJkMjgzMjEzYjY5YmVkMTczYmIyM2QxMWZlYWJiMGUzODg4NWYwOGY5OTVkNTU5MDMwMDQ3MWZiODI4ZSJ9
eyJpdiI6IjQ2Q3BocmpQWWhZS1plOFQzQ3ZwOHc9PSIsInZhbHVlIjoiNW9ON2NEVWJCTHdLRUs1QzJubmJkUWhzRmVSNXZCbmdoNVMxSE5ITVBYZjJPXC9QdEw0Y214YlN5Q3JCNHVEYXhLSnpmK2k0K2ZGbnRyZVpGTUozZHdFN3lmM3MxcVwva1A5Zmo2aUwra3pRYm9VK1E1RU10Y05NWlI0VlFyaVwvWk83UzJOZ29yT2JuaW9DQmhONUNCcXFuWjNjUXdUUWRWTDZHQVlEeDFXTEJxTU9XYjhIdlp2TENQZWJrZjRYdGdMVUF5OE8zTDdJRXJHWjJ2Tk9TUVlzUnhUTUR0cktRTjB6UTJtazVCZnJLejNjUDVRNVQxdVBOSEErVGJoUEJrcHZkRFBrRHM2OTBObFM3eUtnUWZzOEFWdTc0RVlZVlhVQ0oxdUhMTnc0NGJURzc1VlhjTFRxQlZWT0dHOWhtbXgwbVNzcnFybWxYcTZIdGJrWmhNTWpBPT0iLCJtYWMiOiIwMzM3YTE3OTQ1MjBjYWIyOGY1N2RlYTE3M2E3NWRlMDVkOWVhNjU2NzQ3ODk3ODJlYjkzMGVhYTZlYjc1NGNiIn0=

Mộ Vân tiên tử im lặng hồi lâu, rồi nói: “Được, tôi sẽ dẫn cậu đi.”

Ads
';
Advertisement