"Còn cảnh giới của ta hiện tại có được là do đã nuốt truyền thừa của Thái A Kiếm Chủ, những lợi ích mà Mục Vân để lại cho ta không giúp ích gì nhiều..."
Lục Thanh Phong không phải là đang đánh giá thấp bản thân, cảnh giới của ông ta đã gần như đạt đến đỉnh cao, nhưng thực lực còn chưa đủ, cần thời gian để rèn luyện thêm.
Bởi lý do đó, mặc dù hai đánh một nhưng Diệp Chi Vấn vẫn có thể đả thương ông ta, cuối cùng còn chạy thoát.
Điều này đủ để thấy được thực lực của Diệp Chi Vấn vô cùng đáng sợ.
"Huyền Diệp đâu?"
Lục Thanh Phong hỏi.
Ông ta và Diệp Lưu Ly yêu nhau sâu đậm nhưng nhiều năm qua, họ chỉ có một người con trai là Lục Huyền Diệp.
Khi còn ở Thương Mang đại thế giới, Lục Thanh Phong và Diệp Lưu Ly, Mục Thanh Vũ và Diệp Vũ Thi đều được coi là cặp đôi kiểu mẫu.
"Tên tiểu tử đó đi cùng ba tên ngốc ở Tần Môn..." Diệp Lưu Ly cười bất đắc dĩ nói.
Ba tên ngốc của Tần môn ở đây chính là Ôn Hiến Chi, Diệp Nam Hiên và Thạch Cảm Đương, danh tiếng của ba kẻ ngốc này đã lan rộng khắp Thương Vân điện.
"Ta thấy con trai chàng có vẻ muốn trở thành tên ngốc thứ tư của Tần Môn!"
Diệp Lưu Ly bất lực nói.
Lục Thanh Phong cười khổ đáp: "Mặc kệ nó đi. Những ngày tháng vô ưu vô lo như vậy sẽ không kéo dài được lâu".
Diệp Lưu Ly gật đầu.
Ánh mắt Lục Thanh Phong dừng lại trên người Diệp Lưu Ly, dịu dàng như nước: "Ta đi lâu như vậy, nàng có nhớ ta không?"
"Chúng ta giờ đã là một cặp vợ chồng già... sao chàng lại nói mấy lời như vậy chứ..."
"Mặc dù mọi người gọi ta là Lục gia gia, nhưng ta vẫn đang trong thời kỳ đỉnh cao, được chứ?"
"Đúng là tự luyến..."
"Đó là sự thật..."
Họ vừa nói chuyện vừa đẩy cửa đi vào phòng và ngay lập tức quấn lấy nhau...
Phía bên kia.
Mục Thanh Vũ và Tần Vô Ưu ngồi dưới đất.
Mục Thanh Vũ nhìn vết móng tay trên lòng bàn tay của Tần Vô Ưu, không khỏi mỉm cười: "Xem ra chắt của ta đang phải chịu áp lực rất lớn!"
"Ông cố..."
Tần Vô Ưu ngẩng đầu nói: "Từ nhỏ con đã nghe truyền thuyết về ông cố, ông nội và cha con... Con cũng muốn giống như mọi người, con không muốn làm một kẻ vô dụng".
"Sao con lại là kẻ vô dụng được cơ chứ?" Mục Thanh Vũ cười đáp: "Cùng lắm thì con chỉ kém thiên tài một chút, nhưng vẫn tốt hơn người thường nhiều".
"…"
Lời nói của Mục Thanh Vũ khiến Tần Vô Ưu càng thêm bất lực.
"Ha ha ha…..."
Mục Thanh Vũ cười nói: "Ta nói đùa thôi, đừng để bụng".
Tần Vô Ưu cười ngượng ngùng.
Ông cố của cậu ta có vẻ khác hẳn với những gì người ta đồn đại.
"Con có muốn trở thành nhân vật giống như tổ phụ của con không?"
"Tất nhiên ạ!"
"Hiện tại có cơ hội, nhưng có chút khó khăn. Ông nội và cha con đều không có ở đây, không ai cho phép cho nên ta, ông cố của con phải đưa ra quyết định!"
Mục Thanh Vũ chậm rãi nói: "Nguyên Thế Giới chính là Thương Mang đại thế giới mà chúng ta từng bước ra. Đó chính là cơ hội của con!"
Tần Vô Ưu sững sờ.
"Nguyên Thế Giới là một trong những thế giới cổ xưa. Nó đã tồn tại hàng chục tỷ năm, với nhiều mốc phát triển và thăng trầm. Người đầu tiên nắm quyền kiểm soát Nguyên Thế Giới là Ngọc Tiêu Dao có kết cục không hề tốt đẹp: thân diệt đạo vong. Sau khi chết, đạo của ông ta dung hợp thành một với tâm của thế giới. Thứ này hiện đang ở trên người cha con, nhưng ngoài thứ đó ra thì vị Nhân Vương này khi chết đi còn để lại một số thứ khác nữa!"
Mục Thanh Vũ cười nói: "Ta tới dẫn con đi, những thứ này có lẽ không thích hợp với muội muội con, nhưng lại cực kỳ thích hợp với con. Nếu may mắn, con có thể đột phá giới hạn của chính mình, lĩnh ngộ đại đạo".
"Vô Ưu, không phải thiên phú của con tệ, ngược lại còn rất tốt. Chỉ là hiện tại con không thể khống chế được thiên phú này".
Tần Vô Ưu nhìn ông cố của mình, không nhịn được nói: "Ông cố, ông đừng lừa con, cha con cũng lừa Thạch huynh như vậy. Thạch Cảm Đương sư huynh, ông cố có biết không?"
Mục Thanh Vũ hơi sửng sốt.
"Khụ khụ... Tất nhiên là ta không nói dối con!"
Mục Thanh Vũ lúc này mới nói: "Thạch Cảm Đương chính là Thông Thiên Thần Đế Thạch Thông Thiên. Năm xưa Quy Nhất Tiên và Mệnh Nhất Uyên đã giữ lại một sợi linh hồn của Thạch Thông Thiên. Sau hàng triệu năm nó mới xuất hiện ở Vạn Thiên đại lục, chính là lúc Thạch Cảm Đương hợp nhất với một sợi linh hồn của Thạch Thông Thiên. Nhưng trước đó, thiên phú của Thạch Cảm Đương thực sự tệ đến vậy sao? Nếu thực sự kém cỏi, thì làm sao cậu ta có thể tự đột phá giới hạn của bản thân chỉ vì bị phụ thân con lừa được chứ...?"
Tần Vô Ưu gật đầu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất