Phong Thần Châu – Tần Ninh - Vô Thượng thần đế (FULL)

 Nghe vậy, Dương Thanh Vân nhất thời không nói nên lời.  

 

 

Không phải là không biết cách phản bác, chỉ là sợ nếu nói ra sẽ làm tổn thương cảm xúc của Tần Vô Ưu.  

 

Mục Vân đại nhân thiên phú vô song, nhìn khắp thiên hạ rộng lớn cũng không ai sánh bằng, hiện tại thậm chí có thể so sánh với Bán Vương. Trong hàng chục triệu thế giới này, chỉ có những vị vương giả cao cao tại thượng mới có thể áp chế ông ấy.  

 

Còn về Tần Ninh thì cũng không cần phải nói, hắn là Nguyên Hoàng Thần Đế chuyển sinh. Nói về tài năng và tâm tính thì trong suốt chiều dài lịch sử đều thuộc hàng hiếm có.  

 

Nhưng Tần Vô Ưu...thiên phú của cậu ta quả thực có nhiều thiếu sót.  

 

Về lý mà nói, điều này không nên xảy ra.  

 

Xét cho cùng, từ Mục Thanh Vũ, Mục Vân, Tần Ninh đến đời thứ tư Tần Vô Ưu, dù nhìn thế nào thì truyền thừa từ ông cố, ông nội, cha đều vô cùng hùng mạnh.  

 

Hơn nữa, Diệp Viên Viên cũng là người cực kỳ tài giỏi.  

 

Điều đáng ngạc nhiên là thiên phú mà Tần Vô Ưu bộc lộ cho đến nay chỉ đáng nhắc đến một cách khiêm tốn.  

 

Đứa trẻ này cũng biết điều này nên vẫn luôn nghĩ đến chuyện trốn khỏi Thương Vân điện để rèn luyện bản thân.  

 

Nhưng nếu thật sự rời khỏi thế giới Thương Vân, sống chết khó lường, Dương Thanh Vân không dám để Tần Vô Ưu mạo hiểm như vậy.  

 

Rốt cuộc thì……  

 

Tần Vô Ưu là đứa con đầu lòng của sư phụ!  

 

Sư phụ cho tới bây giờ vẫn chưa được nhìn thấy đứa trẻ này!  

 

"Mục Cẩn đại nhân, xin mời..."  

 

Dương Thanh Vân dẫn Mục Cẩn tới điện nghị sự bên trong Thương Vân điện.  

 

Sau khi vào đại điện, không lâu sau, bên ngoài cũng xuất hiện nhiều bóng người.  

 

Những người đầu tiên đến là Diệp Viên Viên và Vân Sương Nhi.  

 

Hai người họ có mối quan hệ tốt nhất trong số những vị phu nhân của Tần Ninh.  

 

"Mẹ……"  

 

Tần Vô Ưu bước tới trước.  

 

Diệp Viên Viên của hiện tại trông càng thêm vài phần khí chất, xung quanh tỏa ra một loại khí tức hơi băng lãnh, nhưng không lạnh lùng như Tần Mộng Dao hay cao ngạo như Tạ Ỷ Tuyền.  

 

Vân Sương Nhi đứng bên cạnh cũng xinh đẹp không kém, khí chất thanh thuần tao nhã.  

 

Diệp Viên Viên liếc nhìn Tần Vô Ưu một cái, không nói gì.  

 

Vân Sương Nhi cười nói: "Vô Ưu, sao con lại muốn chạy trốn nữa thế?"  

 

Tần Vô Ưu nhìn mẹ mình Diệp Viên Viên, không nói một lời mà chỉ cúi đầu.  

 

Vân Sương Nhi nói: "Được rồi, được rồi, ta biết con muốn tự lập, sau này nhất định sẽ có cơ hội. Trước tiên hãy nghe bà cô của con nói đã!"  

 

Tần Vô Ưu gật đầu.  

 

Diệp Viên Viên lúc này mới nói: "Con không có thiên phú tốt, nhưng lại luôn cho rằng không phải lỗi của bản thân. Thạch đại ca của con cũng không có thiên phú tốt, nhưng sư phụ con chưa từng từ bỏ huynh ấy, huynh ấy cũng chưa từng từ bỏ chính mình mà luôn luôn nỗ lực tu luyện, hiện tại chỉ cách cảnh giới Thành Chủ một bước!"  

 

Diệp Viên Viên thản nhiên nói: "Nếu có được sự kiên trì của Thạch đại ca, con cũng có thể được coi là thiên tài, thiên tài nỗ lực!"  

 

"Ha ha ha ha…..."  

 

Diệp Viên Viên vừa nói xong, một tiếng cười lớn vang lên.  

 

"Diệp sư nương, câu này nói không đúng rồi. Cái danh "thiên tài chăm chỉ" này là sư phụ bịa ra để lừa con thôi!"  

eyJpdiI6Imp2QzY5Rmtyb0ZrVk9QcW9PTHFicEE9PSIsInZhbHVlIjoiWm1SMmd0S293YlFNS3hQXC9FR0lXdEdrYzRlY09jVW9rbGlHbFI2cFUyam9OSThGZm84K2NFODg3aU94MU9HM0MiLCJtYWMiOiI4OTliYWRmMWM0ZDAxZDdjZWUyOTA4Y2FiMTc1ZTk0NmNhMjEyNDJjZDdlY2JiZTAxNjkxMzljYzA0NDRhZjZmIn0=
eyJpdiI6IjF6OW13VWhOeG05Sitramdqb2JcLzRRPT0iLCJ2YWx1ZSI6Ik1BYStsazAybUU2TFE1WmZIYXJXakplM0hSSTJIWUpCaU51WEVTSmpwWVJWTU96QVpmNzgzeUhkV0Nrc0xmaGRQSHU3N242S1B6dThTNGFDVmd0Tmcrc09nTE03cWJTbU5YMVZMWEJQMHZEQ21UeU9tVmRuM3MrQmVoS1dnT2dRcWZtd3FvK1lDVDVrOXB4TUVFcmZpUT09IiwibWFjIjoiMmUwNzgwN2U5OTYzN2EwZjU1ZmI2ZTI2MTlmODNkZDIxZTNhZjlmYTY4NzIzNmQwYzQ1ZmRjMzI3NmE4OTI5YSJ9

Ads
';
Advertisement