Đế Minh nhìn Mục Thanh Vũ, cười nói: “Giết ta? Ngươi xứng sao?”
Mục Thanh Vũ cười nói: “Chắc là xứng chứ!”
Sắc mặt Đế Minh trầm xuống.
Mục Thanh Vũ nói: “Đế Minh, Đế Thiên Thần tộc, con trai của Đế Thiên Thần Vương, trong vô số hoàng tử, ngươi là kẻ ít nổi bật nhất, nhưng bao năm qua, những chuyện người làm không ít, huynh đệ chết trong tay ngươi cũng chẳng phải ít, nhờ đó dần được Đế Thiên Thần Vương coi trọng!”
“Ở Nguyên Thế Giới, ngươi không tìm được thứ mà phụ vương ngươi giao phó, chắc hẳn đã bị trách phạt rồi nhỉ?”
Mục Thanh Vũ cười.
“Hừ!”
“Tuy rằng hiện nay, trong thế giới Vạn Thiên, sự tồn tại của mấy vị vương là mối đe dọa lớn nhất, nhưng ta cảm thấy, ngoài họ ra, ngươi mới là kẻ đáng lo nhất, không giết ngươi, ta không thể ngủ ngon...”
Mục Thanh Vũ cười nói: “Ta lo lắng, ngươi sẽ ra tay với cháu ta.”
“Ồ không đúng, thực ra ngươi đã ra tay rồi, trong Nguyên Thế Giới, ngươi không ít lần hãm hại cháu ta…”
“Có câu nói rằng, đánh con, thì cha đến, giờ cha nó chưa đến, nhưng ông nó đã đến rồi!”
Đế Minh cười nhạo nói: “Mục Thanh Vũ, trong Nguyên Thế Giới, ngươi là người được chọn, còn ở trong thế giới Vạn Thiên này…”
“Ấy, đừng nói nữa, vẫn là ta!” Mục Thanh Vũ cắt ngang lời Đế Minh, cười nói: “Suốt mấy triệu năm qua, ta tự do tung hoành khắp các giới vực trong thế giới Vạn Thiên, kết quả ngươi xem có trùng hợp không, ta lại tìm được một thế giới cổ xưa, đã ngủ yên mấy tỷ năm, hơn nữa ta còn tìm được tâm thế giới và dung hợp thành công, ngươi xem có tức hay không?”
Nghe Mục Thanh Vũ nói vậy, cộng thêm sắc mặt của Mục Thanh Vũ, Đế Minh hít thật sâu, sau đó thốt ra một chữ.
“Khốn kiếp!”
Hắn ta thật sự không muốn chửi bậy.
Nhưng Mục Thanh Vũ không phải con người.
Trong thế giới Vạn Thiên, chỉ khi tồn tại được trăm tỷ năm mới có thế được gọi là Cổ thế giới.
Thế giới cổ xưa, tồn tại mấy tỷ năm.
Mà có thể sinh ra tâm thế giới, chỉ có Cổ thế giới tồn tại hàng trăm tỷ năm.
Còn các thế giới cổ xưa tồn tại mấy tỷ năm, thỉnh thoảng có thể sinh ra tâm thế giới.
Nhưng khả năng đó rất nhỏ!
Mà dung hợp tâm thế giới, với người tu hành mà nói… có thể coi như hoàn toàn lột xác.
Thậm chí trong tương lai, có thể xưng vương!
Trong thế giới Vạn Thiên, có được mấy Cổ thế giới?
Mà thế giới cổ xưa, cũng rất ít.
Thế giới cổ xưa có thể sinh ra tâm thế giới, lại càng ít.
Giữa hàng trăm nghìn tỷ người tu hành, có bao nhiêu cảnh giới Vực Chủ, bao nhiêu cảnh giới Tinh Chủ, bao nhiêu cảnh giới Giới Chủ?
Người khác tìm mãi không thấy.
Mục Thanh Vũ lại tìm thấy!
Dù Đế Minh có thể kiềm chế tốt đến đâu, lúc này cũng không nhịn được mà muốn chửi bậy, muốn chửi như người phụ nữ chanh chua!
Mục Thanh Vũ nghe Đế Minh nói vậy, cười nói: “Ta hy vọng ngươi đang nhắc đến một loài thực vật!”
“Cút đi!”
Đế Minh hoàn toàn mất bình tĩnh!
Mục Thanh Vũ cười nói: “Vậy thì ta không thể cút rồi!”
“Vì, ngươi còn chưa chết mà.”
“Giết ông ta!” Đế Minh quát lên.
Mục Thanh Vũ đã dung hợp tâm thế giới của một thế giới cổ xưa, nhưng bây giờ ông ta có thể mạnh đến đâu chứ?
Biết đâu giết được Mục Thanh Vũ, còn có thể cướp lấy tâm thế giới chưa hoàn toàn hấp thụ đó.
Mười hai bóng người đứng xung quanh, lập tức lao ra giết.
Nhưng vào lúc này.
Trên bầu trời của tinh cầu cổ xưa, một thanh kiếm khổng lồ, từ trên trời rơi xuống, giống như muốn bổ đôi tinh cầu.
Ầm…
Tiếng nổ vang trời chấn động không gian.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất