Judith giât mình tỉnh giấc, cảm thấy như mình vừa trở về từ vực thẳm của đêm. Cô không còn ở trong phòng tắm nơi mình bất tỉnh. Bây giờ Nữ công tước đang nằm trên một chiếc giường lớn trong phòng ngủ. Ánh sáng mờ ảo chiếu qua khung cửa sổ soi vào phòng.

“Em tỉnh rồi à?”

Judith nghe thấy một giọng nói từ trên cao, cảm thấy có ai đó đang luồn những ngón tay vào tóc cô. Derrick đang ngồi cạnh cô trên giường và nhìn vào mặt vợ mình.

Anh thở phào nhẹ nhõm, nhớ lại cảnh vợ mình bủn rủn chân tay bất tỉnh. Cảm giác đau nhói khắp cơ thể. Judith cảm thấy đau khi cố gắng di chuyển. Muốn nói gì đó nhưng cô lại ho khan. Derrick ngay lập tức đưa cho vợ một cốc nước đã chuẩn bị trước giống như anh đã quá quen với việc này.

Sau khi uống nước, ít nhất cô có thể nói một vài từ mà không bị đau và rát họng:

“Bây giờ là mấy giờ?”

"Gần sáng rồi.”

Cô vẫn nên ngủ lại. Sau mỗi đêm, chồng Judith luôn chăm sóc cho cô. Đôi khi anh lau mình cho cô, và đôi khi thức dậy vào ban đêm, anh sẽ đưa cho cô một ly nước hoặc một loại trái cây đã gọt vỏ nào đó.

Judith chưa bao giờ coi hành vi này là kỳ lạ, nhưng một câu hỏi vẫn luôn dày vò cô - anh ấy ngủ lúc nào vậy? Khi cô ra khỏi giường, Derrick trông rất tỉnh táo. Tất nhiên, cô hiểu rằng chồng cô sẽ giúp cô bằng mọi cách có thể. Cô thường tỉnh giấc vào những thời điểm khác nhau, và điều đó đơn giản là không thể kiểm soát được.

Một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu:

“Anh không ngủ?”

Anh ấy thường hút xì gà, giải thích đây là một thói quen. Trong bộ dạng này, anh quá giống người chồng đã chết của cô, người cũng yêu thích xì gà nhiều như vậy. Tuy nhiên, không bao giờ có bầu không khí thoải mái và lười biếng xung quanh anh ta, mà ngược lại - chỉ có sự căng thẳng.

Judith nuốt nước bọt khi thấy anh hút xì gà. Anh nhìn cô và trả lời:

“Anh không ngủ.”

"Tại sao?"

“Bởi vì anh không thể.”

Judith tròn mắt trước câu trả lời bất ngờ và đột ngột như vậy, bởi vì cô chưa bao giờ cân nhắc lý do này.

“Ý anh là anh không hề ngủ sao?”

"Đúng. Quỷ không có thứ gọi là ‘ngủ’.”

Đêm xuống, khi mọi thứ chìm vào bóng tối là thời gian của quỷ dữ. Đó là lúc họ hoạt động. Không có ánh mặt trời chiếu sáng trong thế giới của họ, vì vậy ranh giới giữa ngày và đêm bị mờ đi. Chỉ còn lại bóng tối.

Derrick phá lên cười, không hiểu tại sao vẻ mặt của Judith lại có vẻ bối rối như vậy. Đơn giản là cô không thể biết được điều này nên những câu hỏi như vậy là bình thường và logic. Anh nhẹ nhàng xoa những ngón tay của mình lên đôi má trắng nõn của Judith.

"Đi ngủ thôi."

“Tại sao anh luôn cố gắng bảo tôi đi ngủ?”

“Vợ anh nên nghỉ ngơi thật tốt.” Anh từ từ nghiêng người về phía cô.

Ánh sáng bao trùm lấy thân hình to lớn của anh, khiến cho khuôn mặt anh phút chốc tối sầm lại. Con ngươi đỏ tươi sáng rực lên. Judith rùng mình. Dường như cô không còn nhìn thấy Derrick nữa mà chỉ còn lại ác quỷ này đây.

“Anh biết đấy,” cô nói, bình tĩnh lại bằng cách này. “Anh đã nói… Liệu sức mạnh của anh có quay trở lại không? Anh có nghĩ rằng anh đã hồi phục một chút nào không?”

Judith không phải là kẻ ham vui với những suy nghĩ và hy vọng kỳ lạ. Cô luôn nhận ra rằng mối quan hệ của họ chỉ được xây dựng dựa trên lợi ích chung: cô ấy sẽ có được người thừa kế, và Derrick sẽ khôi phục lại ma thuật của mình.

“Nó đang quay trở lại. Đúng vậy. Nhưng cho đến nay, lượng sức mạnh này là không đáng kể.”

“Vậy sẽ mất bao lâu?”

“Cơ thể này chỉ là một vật chứa. Và có những vết nứt bên trong. Khi ma lực xâm nhập vào cơ thể, nó sẽ xuyên qua những vết nứt này, biến mất không còn tăm tích...”

“Vậy không phải tất cả đều vô ích sao? Chiếc bình sẽ vẫn trống rỗng, bất kể anh đổ đầy nó bao nhiêu đi nữa.”

“Không hẳn…”

Lựa chọn lời nói của mình, ác quỷ tiếp tục.

“Ma thuật sẽ từ từ làm bít tất cả các vết nứt. Và sau đó bản thân bình sẽ bắt đầu đầy. Và khi điều này xảy ra, Derrick sẽ trở lại trạng thái trước khi nhận được sức mạnh ma thuật.”

Cô cố gắng hiểu từ những lời giải thích khi nào việc này sẽ xảy ra, nhưng cô không thể so sánh các sự kiện theo bất kỳ cách nào. Cô cũng nhận ra mình cảm thấy thế nào sau cái chết của Derrick: liệu có giống như lần trước, cô sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn không? Hay theo một cách khác? Không có gì đã từng kết nối họ trước đây… Trước khi ác quỷ xuất hiện trong cơ thể anh ta.

Derrick mới không phải là đối tượng của sự thù hận.

“Anh đã từng yêu cầu trả phí cho mọi câu hỏi. Điều gì khiến giờ đây anh lại thay đổi?”

Điếu xì gà anh hút suốt thời gian qua cuối cùng cũng gặp được cái gạt tàn.

“Anh không biết… Có lẽ vì anh đã ở trong cơ thể con người này quá lâu, ngay cả bản năng của anh cũng trở nên mềm mại hơn.”

Anh nhún vai, đến gần và vùi mặt vào cổ cô. Derrick hít hà một mùi thơm tuyệt vời ngay lập tức tràn đầy phổi và ngọt ngào hơn cả các loại trái cây trên thế gian này. 

“Nhưng nếu là em, năng lượng này không có hồi kết.”

Anh hôn vào sau gáy Judith và từ từ rời môi ra.

Judith quan sát những chuyển động uyển chuyển của Derrick và nhận thấy nụ cười yếu ớt trên môi anh, khiến cô rùng mình.

"Có thật không?"

Cô ấy không thể ngừng đặt ra những câu hỏi vô tận. Nhưng không hiểu vì sao, phản ứng của người đàn ông luôn tỏ ra tử tế và rất lịch sự.

Judith không thể rời mắt khỏi đôi môi của anh, đôi môi lại cong lên thành một nụ cười. Tiếng cười của Derrick ẩn sâu trong trái tim cô, khiến nó dường như đang đập mạnh hơn bình thường. Rõ ràng, tất cả chỉ vì sự tốt bụng mà Judith không thấy được từ người chồng trước của mình.

“Ừm…”

Anh chạm vào mái tóc quyến rũ của Judith. Những lọn tóc bạch kim lấp lánh dưới ánh bình minh, quấn vào giữa những ngón tay anh như đang trôi trên sóng.

“Mặc dù anh đang ở trong cơ thể của Derrick nhưng anh rất khác biệt so với anh ta…” cô nói.

Dù có ngoại hình giống nhau, nhưng Judith giờ đây đã có những cảm xúc hoàn toàn khác với chồng mình, không giống như trong cuộc sống hôn nhân trước đây của họ. Đôi khi cô ấy còn nghĩ rằng mình đang thể hiện sự ấm áp quá mức với người bạn đời mới của mình.

“...Đó là lý do tại sao tôi rất quan tâm đến anh.”

Đó là lý do tại sao cô luôn tò mò về cuộc sống của ác quỷ và tính cách của anh ấy. Trước câu trả lời ngây thơ như vậy, Derrick sững người trong giây lát, ngay cả tiếng cười của anh cũng ngừng lại. Một cảm giác căng thẳng thoáng qua giữa hai người. Bàn tay vuốt tóc nãy giờ khẽ chạm vào má cô. Đôi bàn tay to ôm lấy đôi gò má mảnh mai.

Không giống như không khí trong phòng lạnh lẽo, bàn tay của Derrick giống như làn da của Judith, cực kỳ nóng. Dần dần, anh đến gần hơn, cho đến khi Judith nhận ra rằng cô có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Sau đó, cô mới nhận thấy tim mình đập bất thường, với tốc độ chóng mặt.

Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng gõ cửa.

eyJpdiI6IlRnQzdFdkw2eWRsTDZidkNNUTdUZ2c9PSIsInZhbHVlIjoibG9TTTRUWUlqb3d0clROQWxTTHlRTVwvWWdTZXpHN01PRUhweGhlYmlrRXU3bHlNTEZWK3BBMndcL0xWY1V6MmxIUjBLZ09lN2xUbTIwN0xBa2xrVGJ3Z0VOYTNDdjF0bkFyc3ZqZngyd2sza0FHOGdYckt5QmsrdWRTZXBmbHRTTVZyWU1nRW15NTFuTUhZSUhiRFNuaXNBb3kxTENxODhxeUI1Qzl6Z0d4XC80Y1wvU3ZCSDAwV0pMNUNia1FuWHlQOUtZQzJwaXErb0VCK0FTQkJIV1BSbHZFRFFzdEZcL1FvMUxPdzlyUnBscThyWWdJZGVsc0xMU3labDh0dnBCdmtiVTVIWjMrZTIzNDUzNFRBSlRqd3diNHM0Z2x2eVVBUlpYYU1wNlp2YXY3elRcL2tIWTdweDNkMDg0WE5VaHEreGpiYUFKWVZreFBKb1RjVk1PeWdxMGQrXC9TK2FxRFF0d2dtNlFWZXhlSUVyalwvSFFrZnI2XC9ZWWNxTGxLd1BQWE1DcWxMQnJuRTFUUUhhUVBqVkhONWlRYWQ3RXdvbHdMaVVUUXlZNk5jZlRNOTBLbFFHSVRiTnNpazFxc1ZtamdGbTBoSloxa3FJR0ZQWHVuS0VIRU84SFJpdWNTNnpzM0tya0c1XC95YnNpTlVlYnJCMGJYZ05ZSlI3Y1FPVFpnb2JDdUNZOVhHMm8yR1JUOGw3MHBzeHRkMDhWSlY1ZVwvT1A0WXMrZldJNzVjWlE9IiwibWFjIjoiYWM2N2M5MTAxZGQxOWI4ZTZiZmJmY2ZjMjk2ZjFiMzdhMGFhMTk3NmY4YWVmN2U5ODM3NWU2NjZhYzc1Y2EzMSJ9
eyJpdiI6IldVKzBZV2lcL3M2WjRLVWFJYTA1NHdRPT0iLCJ2YWx1ZSI6ImZtMEZiZzNDTHMyZFwvejd4SDgybDNQdXFzdDlwckcwYTVBVkF3NEVsTFRweEpDKzVUS1RzZThGSFVEV3czV3hSSkF0Uys2STM3VjNjWmNreDR4T2VoZz09IiwibWFjIjoiZmY1NTBlNDRjYjllNDQzZGJkNDVmOGRkZDA1Yzc2NmUxNDQxODYxNTcxOTFhMTVkZDk5YTc0ODRlYWRjMThjNCJ9

 

Ads
';
Advertisement