Chương 997: Ly gián
“Đây không phải là kế, mà là tính toán!”, Thạch Châm cười lạnh nói: “Từ xưa tới nay, cái gọi là liên minh ấy mà, khi gặp phải đối thủ bất bại là tan đàn xẻ nghé ngay. Nếu núi Huyền Không đến tấn công chúng ta thì liên minh của ba gia tộc lớn chắc chắn sẽ tách rời rồi thân ai nấy lo, thế nên bây giờ tăng cường thực lực cho nhà họ Thạch ta mới là việc thực chất nhất!”
“Đáng hận là thế hệ thiên tài mới là Thạch Phi Du và Thạch Xà đều đã bị Mục Vỹ giết, nếu không chẳng mấy nữa, nhà họ Thạch ta kiểu gì cũng có vài hạt giống tốt cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín xuất hiện!”
“Nhưng cũng vì mấy người trên đã chết nên cũng ít người uy hiếp con hơn, cạnh tranh trong gia tộc rất gay gắt, bớt được ai thì hay người ấy. Thạch Phá, con phải lưu tâm đấy!”
“Dạ!”
Hai người họ vừa trò chuyện vừa dẫn quân bắt đầu tìm kiếm.
Nhưng đúng lúc này, Mục Vỹ lại xuất hiện trên một con đường.
“Là Mục Vỹ, giết hắn!”
“Mau đuổi theo!”
“Đừng để hắn thoát!”
Trông thấy Mục Vỹ, một tiểu đội mười người lập tức đuổi theo.
“Thiếu gia, có cần phát tín hiệu không ạ?”
“Không!”
Thủ lĩnh của tiểu đội này chính là Kim Sát của nhà họ Kim.
Dứt lời, Kim Sát lấy một cái xiên ba đầu màu vàng ra, nhưng gã ta không đuổi theo Mục Vỹ, mà lại giết chết bốn đệ tử của nhà họ Thạch và Lâm.
“Thiếu gia!”
Trông thấy vậy, năm người còn lại đều ngẩn ra.
“Mấy tên vô dụng này chán sống rồi nên mới xen vào đội ta, đích thân bổn thiếu gia sẽ giết Mục Vỹ, Hư Tiên Khí và vảy rồng đều sẽ là của nhà họ Kim chúng ta. Lão già Lâm Chính Anh không có cửa tranh với nhà họ Kim ta đâu, phì!”
Kim Sát nhìn hai thi thể của võ giả nhà họ Kim rồi phỉ nhổ nói: “Tiêu huỷ đi rồi đuổi theo Mục Vỹ!”
“Vâng!”
Hai võ giả ở lại xử lý thi thể, bốn người còn lại lập tức chạy đi.
“Thiếu chủ đúng là sát phạt quyết đoán, người nhà họ Thạch và Lâm mà nói giết là giết luôn!”, một võ giả thở dài nói.
“Ngươi thì biết cái gì! Chắc sau này Kim Sát thiếu chủ sẽ trở thành trưởng tộc của nhà họ Kim đấy, nên giết vài người của nhà họ Lâm với Thạch có là gì chứ!”
“Hắn sẽ trở thành trưởng tộc của nhà họ Kim các người ư?”
“Đương nhiên!”
Võ giả đó lập tức đáp, nhưng ngay sau đó chợt sững người.
Nhưng võ giả còn chưa kịp phản ứng lại thì đã bị một thanh trường kiếm đâm xuyên qua ngực.
Võ giả còn lại tái mặt, ngoái lại nhìn thì bị một thanh trường kiếm cứa vào cổ.
“Mục… Vỹ!”
“Ta đây, tiếc là các ngươi xui xẻo quá!”
Mục Vỹ thu kiếm lại, sau đó mỉm cười nhìn hai cái xác dưới đất rồi thu dọn chúng, tiếp theo hắn rút tín hiệu trên người họ ra rồi phát đi.
“Ta không tin lần này các người không đánh nhau!”
Bảo bối xiên ba đầu của Kim Sát rất kỳ lạ, không nhiều người sử dụng loại vũ khí này nên lần này Kim Minh muốn chối cũng khó!
“Ở đó!”
Khi nhìn thấy tín hiệu, các đội khác đều chạy nhanh tới.
Nhờ đã đi vòng vèo trong mê cung này khá lâu nên mọi người cũng khá quen thuộc với nhiều chỗ, vì thế có thể đi tới điểm đến khá nhanh.
“Lâm Tiệp, Lâm Thượng!”
“Thạch Nha, Thạch Bi!”
Trông thấy bốn cái xác ở dưới đất, Thạch Châm và Lâm Chính Anh đều đơ người.
“Vết thương từ xiên ba đầu, là Kim Sát!”
Trông thấy vậy, Lâm Chính Anh và Thạch Châm đều giận ngất trời.
“Ta đã nói lũ khốn nhà họ Kim muốn độc chiếm bảo bối rồi mà, thế nên trước khi tìm thấy Mục Vỹ, họ mới giết đệ tử của hai nhà chúng ta, sau đó làm ngư ông đắc lợi!”
Thạch Châm hừ nói: “Hai tên khốn Kim Sát và Kim Minh này đúng là đáng chết!”
“Chết tiệt!”
Thạch Châm vô cùng giận dữ, ông ta vốn lên kế hoạch cho hai nhà Kim Lâm đánh nhau, còn mình làm ngư ông đắc lợi, nhưng ai ngờ nhà họ Kim dám giết người của gia tộc ông ta rồi!
Thế này thì sao mà nhịn được nữa!
“Kim Hồng, Kim Bảo, ta bảo hai ngươi xử lý thi thể mà sao chậm thế? Đáng chết! Rõ ràng đã nhìn thấy tên Mục Vỹ đó rồi mà đuổi tới tận ngọ cụt lại chẳng thấy đâu!”
Đúng lúc này, Kim Sát đã dẫn ba người khác quay lại.
Đương nhiên họ không thể tìm thấy Mục Vỹ, vì hắn đã xuyên tường rồi quay về chỗ cũ rồi.
“Các người… sao các người lại ở đây?”
Ban nãy, Kim Sát nhìn thấy tín hiệu nên mới quay lại, không ngờ Thạch Châm và Lâm Chính Anh đã tới đây trước gã ta một bước.
“Nếu chúng ta không ở đây thì sao biết được nhà họ Kim các người cả gan làm loạn như vậy? Nếu chúng ta không xuất hiện, có phải ngươi và Kim Minh định giết hết đệ tử của hai gia tộc ta không?”
Thạch Châm tức tối quát.
“Hiểu lầm, là hiểu lầm thôi!”
“Hiều lầm ư?”
Lâm Chính Anh gào lên: “Bây giờ, ta sẽ giết ngươi rồi bảo với tên khốn Kim Minh đây chỉ là hiểu lầm, để ta xem ông ta sẽ nói sao!”
“Ông dám?”
Đúng lúc này, có một tiếng quát vang lên, một người nhanh chóng chạy tới rồi chặn trước mặt Lâm Chính Anh, đó là Kim Minh.
“Lâm Chính Anh, ông định làm gì?”
“Làm gì ư? Mạng của đệ tử nhà họ Kim các người mới đáng quý, còn mạng của đệ tử nhà họ Lâm ta chỉ là cỏ rác thôi sao?”, Lâm Chính Anh nói: “Ông xem Kim Sát đã làm ra chuyện tốt đẹp gì đi!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất