Chương 958: Dừng thuyền
"Mông Nhi, từ giờ con đi theo Mục đại sư phải chuyên tâm học luyện khí nhé. Nhớ là tôn sư trọng đạo, không được vướng mắc vấn đề tuổi tác, hiểu chưa?"
"Ông nội đừng lo, con rõ rồi ạ!"
Từ Triệu Mông chắp tay, nói với vẻ trịnh trọng.
"Vô Viêm, con phải nghe lời Mục Vỹ đấy nhé!", bên kia, Thiên Nhất trưởng lão cũng dặn dò Thiên Vô Viêm.
"Vâng ạ!"
Thiên Vô Viêm nhìn Mục Vỹ đang đứng ở đằng trước, tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng lại nhủ: "Nếu như hắn có tư cách làm con nghe lời hắn!"
Để bảo vệ Từ Triệu Mông vượt qua chuyến đi an toàn, tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong của Khí Cụ Môn đích thân đi theo.
Tam trưởng lão Vạn Lịch của Vạn Trận Tông thì đi theo để bảo vệ Vương Tâm Nhã.
Thiên Nhạc trưởng lão của Thiên Đan Tông cũng đi cùng để hộ tống Thiên Vô Viêm.
Đoàn người này có đến ba vị trưởng lão tiếng tăm lẫy lừng thuộc ba tông môn lớn đích thân đi theo.
Cộng thêm Lãnh Kiếm tiên sinh của Thiên Bảo Các, đội ngũ được những bốn cường giả cảnh giới Vũ Tiên hùng mạnh hộ tống.
Dù vậy, trong lòng Mục Vỹ vẫn có linh cảm không lành.
E là đối thủ gặp phải trên đoạn đường này không phải chỉ có một người!
Cùng lúc đó, một bên khác, trong Lãm Kim Lâu.
"Khốn nạn, tức chết đi được!"
Huyền Vô Tâm siết chặt hai quả đấm, dữ dằn quát: "Mục Vỹ quá khốn nạn, ta muốn giết hắn, giết chết hắn!"
Giờ phút này, mặt y vẫn còn hơi sưng tấy nhưng lại trông có khí thế hơn trước.
"Vô Tâm, bình tĩnh lại đi!"
Huyền Ngọc Đức bực bội lớn tiếng.
"Bình tĩnh? Con bình tĩnh thế quái nào được!"
Huyền Vô Tâm hừ lạnh: "Dám bước chân ra khỏi thành Trung Thiên, Mục Vỹ chết chắc rồi! Tứ thúc, người đừng quên chúng ta đã chi trả hai trăm tỷ Linh Tinh thượng phẩm, nếu bị Mục Vỹ mang về Huyết Minh, bên đó lại còn có mấy kẻ từng thuộc núi Huyền Không chúng ta, con sợ khó mà giải quyết chúng!"
"Con tưởng ta không nghĩ tới à?"
Huyền Ngọc Đức bực mình khịt mũi, nhưng ông ta dịu xuống khi thấy một bên mặt hơi sưng của Huyền Vô Tâm: "Con đừng lo nghĩ nữa, Cực Vũ Thắng sẽ tới đây!"
"Thắng thúc thúc ạ!"
Câu nói này làm Huyền Vô Tâm mừng rỡ ra mặt, chợt y cười phá lên.
"Thắng thúc thúc cũng tới thì chuyện này dễ rồi!"
"Con nghĩ chỉ có mình Cực Vũ Thắng tới thôi ư?"
Huyền Ngọc Đức cười khẩy: "Cực Vũ Thắng là một trong bốn hộ pháp của núi Huyền Không ta, tới đây với mục đích duy nhất là kiềm kẹp Diệp Thu hay đi cùng Mục Vỹ. Kẻ này sâu không lường được, chắc chỉ có hộ pháp mới đấu lại được y!"
"Vậy còn ai nữa ạ?"
"Mười trưởng lão hạt nhân của núi cũng được phái đến. Lần này Mục Vỹ không tránh khỏi cái chết!"
"Thế thì tốt quá!"
Huyền Vô Tâm oán giận: "Con muốn hắn chết ngay lập tức!"
Y từng bị Vạn Đạo Phu tát hai cái ngay trước mặt bao người ở Thiên Bảo Các, mất hết mặt mũi.
Đương nhiên y không dám hận Vạn Đạo Phu, nhưng Mục Vỹ tất không thể bỏ qua.
"Con khỏi cần lo vấn đề đó, hắn không chạy thoát được đâu!"
Huyền Ngọc Đức thở hắt ra: "Tam thúc con chết trong tay Diệp Thu nên giờ phụ thân con đã quyết tâm trả thù Mục Vỹ và Diệp Thu hay đi cùng đó rồi!"
Thật ra, ông ta biết rõ Diệp Thu, cánh tay đắc lực của Mục Vỹ, có thực lực sâu không lường được, có lẽ y đã bước vào cảnh giới Sinh Tử - một cảnh giới mà tại đó lằn ranh giữa sự sống và cái chết trở nên nhạt nhòa. Bởi vậy nên núi Huyền Không mới e dè, không dám ra tay với Huyết Minh.
Rất khó để giết cường giả cảnh giới Sinh Tử này.
Một khi để Diệp Thu chạy mất thì dù đã tiêu diệt được Huyết Minh, đây vẫn là mối họa khủng khiếp đối với núi Huyền Không.
Vì lẽ đó mà tình thế lật ngược, núi Huyền Không có muốn giết Mục Vỹ cách mấy cũng không dám manh động.
Nhưng đây là cơ hội ngàn năm có một!
Nếu để Mục Vỹ về đến đảo Lạc Hồn thì chẳng khác nào thả cá về biển, muốn đối phó hắn phải nghĩ đến việc sẽ đối mặt với những kẻ từng là người của núi Huyền Không.
Không ai hiểu hơn Huyền Ngọc Đức một điều, rằng nỗi hận thù trong lòng một nghìn người đó đối với núi Huyền Không đã dâng cao ngất trời rồi!
Bởi những người này từng là đệ tử hoặc trưởng lão của núi Huyền Không, thực lực rất cao cường, muốn tiêu diệt ư?
Quá gian nan!
Nhưng còn một vấn đề hóc búa hơn, đó là mai này khi Huyết Minh trưởng thành, một nghìn người đó sẽ làm toàn bộ tổ chức căm ghét núi Huyền Không theo.
Sao núi Huyền Không có thể cho phép thế lực như thế này tồn tại được chứ?
Với tốc độ của đoàn người thì từ thành Trung Thiên đến đảo Lạc Hồn đi mất mười ngày.
Họ dành tám ngày trên mười ngày để di chuyển bằng đường bộ, nhưng trên đường đi đoàn người không hề gặp phải nguy hiểm gì.
Tuy nhiên, điều này đã giúp Mục Vỹ hiểu ra một chuyện.
Suốt mấy ngày qua những người đó đều không động thủ, vậy chắc chắn sẽ hành động khi họ đi trên đường biển.
Nghĩ theo hướng nào cũng thấy hợp lý.
Ra tới biển là đã cách Trung Vực một khoảng rất xa, hơn nữa ngoài biển rất dễ tiêu hủy dấu vết!
Ngày thứ tám, đội ngũ bắt đầu cuộc hành trình trên biển khơi.
Nhưng lần này Mục Vỹ bảo mọi người đi thuyền chứ không cho ngự không phi hành nữa.
Sau khi thuê một chiếc tàu chiến khổng lồ cao mấy trăm mét, hắn tiến thẳng về phía đảo Lạc Hồn.
Có một số việc nếu đã không thể tránh khỏi thì thà đối mặt với nó luôn cho khỏe.
Vùng biển tĩnh lặng nơi đây có một bãi đá ngầm, nhiều góc nhọn của đá ngầm nhô lên trên mặt biển, thậm chí quanh đây còn có rất nhiều hòn đảo với nhiều kích thước khác nhau.
Dưới mặt biển lại là một khu vực hỗn thạch, chỉ cần bất cẩn chút thôi là thuyền sẽ va trúng đá ngầm ngay.
Đi đến vùng biển này rồi thì chỉ cần đi một ngày nữa là đến đảo Lạc Hồn.
Mục Vỹ nhìn biển khơi phẳng lặng trước mặt bằng đôi mắt lạnh như băng.
"Dừng thuyền!"
Hắn bỗng nhiên ra lệnh.
"Dừng thuyền? Sao vậy? Đằng trước có nguy hiểm gì đâu!"
Ai cũng thấy khó hiểu.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất