Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chỉ mỉm cười.

Đúng là hắn giỏi hơn Từ Chính Khí, nhưng giờ hắn chỉ là một vãn bối nên vẫn phải lễ phép với các tiền bối.

Mọi người dần giải tán, sau khi căn dặn vài việc thì ba vị trưởng lão cũng dẫn Mục Vỹ rời đi.

Từ Chính Khí phất tay một cái, sau đó kéo tay Mục Vỹ, ngay sau đó các ngọn núi đã xuất hiện trên trời cao.

Có một đại trận đứng sừng sững trên đó.

Trong đại trận này có những toà kiến trúc đồ sộ cao vút.

Đây chính là đại bản doanh của Khí Cụ Môn, nằm lệch về phía Bắc của Trung Vực.

Nhưng Từ Chính Khí là cường giả tuyệt thế, nên ông ta chỉ phất tay một cái đã đưa Mục Vỹ vượt không gian tới đây ngay rồi.

Từ hành động này của ông ta, Mục Vỹ có thể đoán ít nhất Từ Chính Khí cũng phải là cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám đã lĩnh ngộ quy tắc không gian.

Vì chỉ có vậy mới có thể xuyên qua không gian được.

Thực lực càng mạnh thì lĩnh ngộ về quy tắc không gian càng sâu, khi xuyên không càng đơn giản.

Cường giả thật sự sẽ có thể dẫn Mục Vỹ muốn đi đâu thì đi như Từ Chính Khí.

Phải công nhận là Khí Cụ Môn rất nguy nga và dồi dào linh khí.

Nhìn ra xa sẽ thấy có vô vàn khí tức lượn lờ trên đỉnh núi.

Mục Vỹ biết bất kể là núi Huyền Không, Khí Cụ Môn, Vạn Trận Tông hay các môn phái lớn nào khác, họ đều chọn địa điểm cho môn phái ở các rặng núi.

Vì ở các rặng núi có linh khí, có lợi rất nhiều cho sự phát triển và trường tồn của một môn phái.

Trong Khí Cụ Môn non nước hữu tình, người qua người lại như thoi đưa.

“Đại trưởng lão!”

“Đại trưởng lão!”

Thấy ba đại trưởng lão và một thanh niên xuất hiện ở đây, mọi người đi qua đều cung kính chào hỏi với vẻ tò mò.

Hình như chẳng mấy ai ở tiểu thế giới Tam Thiên được ba đại trưởng lão tỏ thái độ cung kính như vậy.

Nhưng hôm nay là ngày Khí Cụ Môn tổ chức cuộc thi luyện khí, lẽ nào đây chính là người giành giải nhất sao?

Các đệ tử thầm suy đoán, nhưng phải chờ các huynh đệ và trưởng lão ở thành Trung Thiên về thì họ mới có câu trả lời chính xác cho vấn đề này được.

“Mục Vỹ, Khí Cụ Môn ta vốn chỉ là một môn phái nhỏ ở tiểu thế giới Tam Thiên, nhưng qua hàng chục nghìn năm tích luỹ và chiêu mộ thầy luyện khí trong thiên hạ thì chúng ta mới phát triển như ngày hôm nay. Còn Hư Tiên Khí thì chưa có ai ở tiểu thế giới Tam Thiên có thể luyện chế được đâu!”

Từ Chính Khí cười lớn nói: “Thật ra Hư Tiên Khí chỉ hơn thánh khí tuyệt phẩm vì có thêm tiên khí thôi, nhưng tiểu thế giới Tam Thiên vốn không hề tồn tại loại sức mạnh này! Vì thế, cả Hư Tiên Đan và Hư Tiên Khí đều được truyền từ đời trước lại!”

Còn truyền lại thế nào thì Từ Chính Khí không nhắc đến.

“Giờ ta sẽ dẫn cậu tới các nội của Khí Cụ Môn, đúng ra chúng ta đã chọn trước Hư Tiên Khí để trao giải rồi, nhưng giờ lão phu cho phép cậu tuỳ ý chọn!”

“Đa tạ tiền bối!”

Nghe Từ Chính Khí nói vậy, Mục Vỹ mừng ra mặt.

Nếu được thế thì hắn sẽ chọn món mà mình ưng ý nhất.

Hơn nữa, Hư Tiên Khí cũng được phân loại theo sở thích của võ giả.

Ví dụ như kiếm là vũ khí mà võ giả thích nhất.

Nếu lần này, hắn chọn được kiếm thì sẽ bán được với giá rất cao!

Thật ra Mục Vỹ cũng biết, dù hắn chọn vũ khí gì, chỉ cần là Hư Tiên Khí thì đều sẽ bán được giá hết.

“Mời vào!”

Từ Chính Khí chỉ vào một toà lầu nguy nga ở phía trước rồi mỉm cười nhìn Mục Vỹ.

Nhưng khi nhìn thấy khoảng không ở phía trước lầu các thì Mục Vỹ lại ngẩn người.

Trận pháp!

Rõ ràng chỗ này có trận pháp, lẽ nào Từ Chính Khí đang định kiểm tra mình?

Mục Vỹ bình thản cất bước.

Nhưng bước chân của hắn trông rất huyền diệu, còn bộ pháp thì kỳ lạ.

Chuyện gì vậy?

Trông thấy thế, Từ Chính Khí đờ người ra.

Nhưng ông ta đã phản ứng lại ngay sau đó.

“Nhược Phong, có chuyện gì thế? Ta đã bảo ông kêu người gỡ trận pháp ở đây để ta dẫn Mục Vỹ vào trong rồi cơ mà?”

Lãnh Nhược Phong cũng ứng biến lại ngay, nói: “Xin lỗi Mục tiên sinh, chúng ta không có ý kiểm tra cậu đâu, chắc chắn do trưởng lão của môn phái sơ suất!”

Nhược Lãnh Phong và Từ Chính Khí vội vàng giải thích.

Dù Mục Vỹ là vãn bối, nhưng trình luyện khí của hắn lại cao siêu hơn bọn họ.

Ngoài ra điều quan trọng nhất là hắn còn là một thầy luyện đan tài giỏi.

Họ không thể coi thường hai thân phận này của hắn được.

“Không sao, ta còn tưởng các vị trưởng lão muốn kiểm tra trình độ trận pháp của ta cơ!”

Từ Chính Khí cười lớn nói: “Nhưng thật lòng mà nói ta từng không tin Mục tiên sinh sẽ tham gia cả ba hạng mục thi là luyện đan, luyện khí và trận pháp, song giờ xem ra đúng là cậu có thể làm được thật rồi! Mời vào!”

Một sơ suất nho nhỏ đã khiến Từ Chính Khí biết Mục Vỹ không hề ba hoa.

Dù chỉ có một đại trận, nhưng đặt ở nơi bảo vệ thần binh quý giá của Khí Cụ Môn thì cũng rất nguy hiểm.

Nhưng khi ba bọn họ còn chưa phát hiện ra thì Mục Vỹ đã thấy điểm bất thường trước rồi, điều này khiến họ phải ngả mũ thán phục.

Bây giờ, Từ Chính Khí đang rất mong chờ sự thể hiện của Mục Vỹ, nếu hắn đúng là thiên tài ở ba lĩnh vực thì đúng là một truyền kỳ.

Hơn nữa, điều quan trọng nhất là truyền kỳ này hoàn toàn có thể ngang tài với họ.

Ads
';
Advertisement