Chương 927: Nổ thật rồi
Một lát sau đã có bảy tia sáng hiện lên trên Nghiệm Khí Chân Thạch.
Nhưng tốc độ bay lên cao của những tia sáng ấy lại rất chậm.
Dù vậy, nhưng ngoài sự khác biệt về màu sắc ra thì vận tốc cùng độ cao đang tăng dần của bay tia sáng này giống hệt nhau.
Không phải na ná, mà là giống y đúc.
Từ Chính Khí, Khí Bất Phàm và Lãnh Nhược Phong đưa mắt nhìn nhau rồi lập tức đứng bật dậy.
Giống y hệt!
Điều này có nghĩa là gì?
Là hoàn hảo!
Có thể nói thanh trường kiếm mà Mục Vỹ luyện chế chưa biết có cấp bậc ra sao, nhưng riêng điểm này thôi đã là hoàn hảo rồi.
Thuộc tính và sức mạnh cùng hoàn hảo, độ dẻo dai và cứng rắn cũng vậy.
Hoàn hảo về mọi mặt.
“Hừ! Chỉ hơi mạnh xíu thôi, Mục Vỹ, với tốc độ này chắc một ngày một đêm nữa, ngươi cũng không lên được cấp tám đâu, chịu thua đi!”
“Sao cứ vội vả vào mặt mình thế?”
Mục Vỹ nhìn Hoa Vô rồi nói: “Ngươi đừng có nuốt lời như Liễu Vô Tương, nếu ta giành giải nhất thì đời này ngươi khỏi luyện khí nữa, chính miệng ngươi nói đấy!”
Đúng là ban nãy, Hoa Vô còn thấy hơi lo lắng, nhưng bây giờ thì đã hoàn toàn yên tâm.
Tốc độ tăng cao của các tia sáng từ thanh trường kiếm của Mục Vỹ thật sự quá chậm!
Cứ thế này thì hắn sẽ không thể đạt cấp tám được.
Với hắn ta mà nói thì Mục Vỹ chỉ mạnh hơn hắn ta duy nhất ở việc thanh trường kiếm của hắn có tính kết hợp giữa sức mạnh của bảy thuộc tính thôi.
Nhưng thế thì đã sao?
Thuộc tính có tốt đến mấy mà cấp bậc kém hơn thì vẫn thua thôi!
Nhưng khi Từ Chính Khí nghe thấy câu nói này của Hoa Vô thì ông ta chỉ biết mắng hắn ta là tên ngu đần!
Mạnh hơn một chút?
Sức mạnh từ các thuộc tính của thanh trường kiếm do Mục Vỹ luyện chế phải nói là kết hợp hoàn hảo, vậy mà chỉ mạnh hơn một chút thôi ư?
Nếu coi tính kết hợp sức mạnh của thuộc tính là một trăm phần trăm thì mọi người vẫn có thể đạt đến mức chín mươi chín phần trăm được.
Nhưng tới nay, ba đại trưởng lão chưa thấy một ai đạt mức cao nhất cả.
Khi luyện khí, khó có ai không gặp bất kỳ sai sót nào trong bước vật liệu, lò luyện hay khế văn.
Nhưng thanh trường kiếm kia của Mục Vỹ lại làm được!
Chuyện này thật sự rất khó tin!
Song, trong tất cả các đại sư luyện đan ở đây thì chỉ có ba đại trưởng lão là nhìn ra được điểm này.
“Ê, ngươi thì biết cái đếch gì?”, thấy Hoa Vô ăn nói ngông cuồng, Mạnh Vân mất bình tĩnh thở dài nói: “Tại cái Nghiệm Khí Chân Thạch chưa giám định được cấp bậc của trường kiếm nên mới có tốc độ chậm thế này, chờ mà xem tiếp đi!”
Dù Mạnh Vân nói rất nhỏ, nhưng ở đây toàn là cao thủ nên họ đều nghe thấy rõ ràng.
Bọn họ không quá lưu tâm về lời nói của y, nhưng Mục Vỹ lại liếc nhìn Mạnh Vân mấy lần.
Tên này lạ thật đấy!
Tia sáng tiếp tục bay lên cao, mất mười lăm phút mới cao được một mét.
Chờ đợi kiểu này bắt đầu khiến mọi người mất kiên nhẫn.
Nhưng khi thanh trường kiếm ấy đạt độ cao một mét thì bắt đầu tăng tốc nhanh hơn hẳn.
Hai mét!
Năm mét!
Bảy mét!
Tám mét!
Thoáng cái mà tốc độ đã tăng chóng mặt, chẳng mấy chốc đã đạt độ cao tám mét.
Nhưng điều khiến mọi người thấy khó tin hơn là nó vẫn tăng tiếp.
Lúc này, Hoa Vô cũng đã biến sắc mặt.
Trường kiếm của Mục Vỹ tăng cao tám mét là bằng với hắn ta rồi.
Nhưng tia sáng của thanh kiếm vẫn cao lên tiếp.
Một lát sau, cột sáng đã vượt mốc tám mét, tăng lên chín mét.
Mặt Hoa Vô xám xịt.
“Hoa Vô, từ giờ đừng luyện khí nữa nhé!”, Mục Vỹ cười lạnh nói.
Kẻ sỉ nhục người khác, có ngày sẽ bị người khác sỉ nhục lại!
Hoa Vô tự giơ mặt ra cho Mục Vỹ tát, nên Mục Vỹ đã vả hắn ta bôm bốp theo đúng mong muốn!
Lúc này, Hoa Vô chỉ muốn đào một cái hố để chui xuống cho đỡ xấu hổ.
Thành tích của Mục Vỹ đã vượt qua hắn ta rồi!
Nhưng cột sáng vẫn chưa chịu dừng lại.
Chín mét!
Chín mét ba!
Chín mét rưỡi!
Một lát sau, cột sáng đó dần tiến tới mốc chín mét tám rồi chín mét chín.
Hiện giờ, tất cả mọi người đều sững sờ.
Quá tuyệt vời!
Mười mét!
Cuối cùng, cột sáng đó đã chạm mốc mười mét.
Đột nhiên Nghiệm Khí Chân Thạch rung lên bần bật, còn cột sáng đã vượt qua độ cao mười mét rồi xông thẳng lên trời.
Ngay sau đó, đã có tiếng nổ vang lên.
Mọi người đều phải ngỡ ngàng.
Nghiệm Khí Chân Thạch nổ thật rồi.
“Ta đã nói sẽ nổ rồi mà!”
Mạnh Vân thu chân nguyên bảo vệ cơ thể lại rồi chán nản nói: “Trông dáng vẻ nhếch nhác của các ngươi đi, sao không chịu tin ta cơ chứ!”
Những người ở gần Nghiệm Khí Chân Thạch thật sự trông rất thảm hại.
Lưu Thính Vân chính là một trong số đó.
Với cảnh giới hiện tại, đương nhiên ông ấy sẽ không bị thương bởi vụ nổ này, nhưng ban nãy ông ấy cứ mải ngửa cổ lên nhìn cột sáng nên không để ý tới sự thay đổi của Nghiệm Khí Chân Thạch.
Mười mét!
Không đúng, trên mười mét rồi!
Mẹ kiếp, vậy là cấp mấy đây? Đánh giá sao bây giờ?
Y phục của Lưu Thính Vân dính đầy bụi đất, đầu tóc bù xù, mặt mày thì nhem nhuốc.
“Ba vị trưởng lão!”
Song ông ấy không hề để ý đến hình tượng mà nhìn ngay sang ba vị trưởng lão.
“Xin ba vị nhận xét!”
Từ Chính Khí nhìn mọi người rồi thở dài một hơi.
Dù Nghiệm Khí Chân Thạch bị nổ, nhưng sự thể hiện từ thanh trường kiếm của Mục Vỹ đã nói lên tất cả!
“Ta nghĩ chắc mọi người cũng đã có đánh giá của riêng mình rồi đúng không?”, Từ Chính Khí mở lời.
“Vâng, thôi thầy Mục chịu ấm ức tí, lấy giải thánh khí cấp mười cũng được, dẫu sao cũng nhất rồi, quan tâm chuyện khác làm gì nữa!”, Mạnh Vân vội chen lời.
Nhưng vừa nói xong, y đã cảm thấy có một ánh mắt giết người đang nhìn mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất