Chương 921: Sự kinh ngạc của ba vị trưởng lão
“Tiếp theo đây, ta sẽ thông báo cho mọi người về luật thi. Lần này, Khí Cụ Môn đã chuẩn bị cho mọi người vật liệu để luyện chế thánh khí tuyệt phẩm, sau đó mọi người cứ luyện chế tuỳ ý món thánh khí nào phù hợp và mình quen tay nhất theo những vật liệu ấy là được!”
Trưởng lão trọng tài nghiêm túc nói: “Sau khi luyện khí xong, các vị hãy đặt vũ khí trước Nghiệm Khí Chân Thạch để kiểm tra cấp bậc, vũ khí của ai có cấp bậc cao nhất thì người đó sẽ giành giải nhất, mọi người rõ chưa?”
Leng keng…
Trưởng lão trọng tài vừa nói dứt câu thì có tiếng liểng xiểng vang lên, Mạnh Vân đã bắt đầu cầm các vật liệu ở trước mặt lên rồi chăm chú quan sát.
Dáng vẻ hấp tấp này của y khiến trưởng lão trọng tài phải dở khóc dở cười.
Sau lời tuyên bố của trưởng lão trọng tài, cuộc thi chính thức bắt đầu.
Nhưng lần này, vì cuộc thi được chia làm bốn cấp bậc nên khu vực này là náo nhiệt hơn cả.
Các thầy luyện khí không thể tham dự phần tỉ thí này thì tới xem thủ pháp và thao tác của thầy luyện thánh khí tuyệt phẩm, còn võ giả thì tới xem náo nhiệt.
Dẫu sao đây cũng là một sự kiện đặc biệt.
Mục Vỹ nhìn các loại kim khí ở trước mặt, thấy có một ít tinh thạch hiếm có, hắn ra quyết định rồi chuẩn bị luyện kiếm.
Binh khí mà hắn dùng nhiều nhất ở kiếp trước là kiếm.
Nên đương nhiên hắn chỉ có cảm tình với loại vũ khí này.
Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí mà hắn dung hợp có Vĩnh Hằng Chi Kim, nhưng vật liệu mà cuộc thi cung cấp lần này lại không có nó, nếu hắn cố dùng rồi bị phát hiện thì sẽ là phạm quy.
Nhưng Mục Vỹ tin dù chỉ dùng những vật liệu sẵn có này thì hắn vẫn có thể luyện chế thánh khí tuyệt phẩm được.
Luyện chế khí cụ đòi hỏi sự ổn định trong việc kiểm soát nhiệt độ của lò luyện, cùng sự dung hợp của kim khí.
Còn điều khó nhất là khế văn!
Với thầy luyện khí mà nói thì khế văn mới là thứ quan trọng nhất để phân cấp bậc.
Một lát sau, các thầy luyện khí đã bắt đầu cầm vật liệu lên rồi nghiêm túc suy ngẫm.
Mục Vỹ cũng rất cẩn thận.
Đây không phải chuyện đùa, nếu hắn đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám, thứ chín thì khỏi phải suy nghĩ khi luyện chế thánh khí tuyệt phẩm, nhưng do bị hạn chế về cảnh giới nên hắn buộc phải thật cẩn trọng.
Thời gian cứ thế trôi qua, các thầy luyện khí khán giả bắt đầu không ngừng gật gù tán thưởng.
Một là họ tới chiêm ngưỡng tài năng của các thầy luyện khí này, hai là quan sát kỹ càng bước thực hiện của họ.
Từ đó phát hiện ra sự chênh lệch của mình với họ.
Không lâu sau, vài thầy luyện khí đã luyện xong khí cụ của mình.
Bước tiếp theo là khắc khế văn.
Khế văn là cái cốt lõi của thầy luyện khí, nhưng đương nhiên họ cũng phải đảm bảo sẽ không để ai xem trộm cách làm khi tham gia cuộc thi này.
Mọi người chỉ có thể thấy chín thầy luyện khí đang khắc khế văn trên linh bảng, chứ không hề thấy cấu trúc của chúng.
Để đảm bảo tính công bằng, chỉ có trưởng lão trọng tài được đứng sau bọn họ rồi tập trung quan sát từng người khắc khế văn đề phòng có người gian lận.
“Ớ?”
Trưởng lão trọng tại đi tới sau lưng Mục Vỹ rồi chợt hô lên một tiếng, sau đó ngẩn người.
Khế văn mà Mục Vỹ khắc khác hoàn toàn với những người khác.
Chúng không khác về tổng thể cấu tạo, mà ở đường cong khi chân nguyên di chuyển, mỗi đường nét đều là một thao tác riêng.
Trưởng lão trọng tài thấy mình cũng tinh thông luyện khí, nhưng vẫn phải nghệt ra khi xem cách làm của Mục Vỹ.
Bởi ông ấy chưa thấy cách làm này bao giờ.
Điều này khiến ông ấy thấy rất hiếu kỳ.
Nếu đây là cách làm riêng của Mục Vỹ thì không biết thánh khí do hắn luyện chế ra sẽ có cấp bậc thế nào!
“Thính Vân, có gì lạ à?”
Một truyền âm bằng lực linh hồn vang lên khiến Lưu Thính Vân giật mình.
“Thưa đại trưởng lão, cách tiểu tử này khắc khế văn khác hoàn toàn với mọi người, nên thuộc hạ mới thấy lạ!”
“Sao cơ?”
Nghe thấy thế, đại trưởng lão nổi hứng, lập tức rời khỏi chủ trì đài. Đầu tiên, ông ta đi tới khu dự thi của thầy luyện thánh khí hạ phẩm quan sát một lượt, sau đó vòng qua khu của thầy luyện thánh khí trung phẩm rồi cuối cùng mới đi tới chỗ Mục Vỹ.
Song, vừa liếc nhìn một cái, Từ Chính Khí cũng ngây người.
“Cách làm hay quá!”
Từ Chính Khí không nhịn được cảm thán, sau đó đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vào cách làm của Mục Vỹ.
Đường cong khế văn mà hắn khắc khác hẳn với những loại thông thường mà mọi người ở tiểu thế giới Tam Thiên biết.
Nhưng xem chừng lại đặc sắc hơn.
Sao có thể!
Từ Chính Khí nảy ra một ý nghĩ rồi thoáng giật mình.
Khế văn mà Mục Vỹ khiến ông ta thấy rất tuyệt.
Sau đó Từ Chính Khí và Lưu Thính Vân cứ thế đứng ngây ra sau lưng Mục Vỹ, điều này khiến nhị trưởng lão Khí Bất Phàm và tam trưởng lão Lãnh Nhược Phong thấy rất khó tin.
Chuyện gì khiến Từ Chính Khí phải ngạc nhiên đến vậy?
Hai vị trưởng lão đối mắt nhìn nhau rồi bước xuống dưới, đi một đường từ khu của thầy luyện thánh khí hạ phẩm, qua trung phẩm rồi tới chỗ Mục Vỹ.
“Hả?”
Ba vị trưởng lão đều là những người lão luyện trong lĩnh vực luyện khí nên vừa nhìn đã thấy được sự độc đáo trong cách làm của Mục Vỹ.
Điều quan trọng nhất là sự độc đáo này giống những cuốn tiểu thuyết của tiểu thuyết gia Đỗ Phủ, nhân vật chính có lối đi riêng, nhưng cuối cùng vẫn tới đích.
Song, cách khắc của Mục Vỹ lại rút ngắn phân nửa quãng đường ấy lại, hơn nữa đích đến của hắn còn xa hơn cái đích mà mọi người biết.
Hành động kỳ lạ của ba vị trưởng lão đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất