Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 911: Cố Nguyên Linh Đan

Nếu là hai ngày trước, khi Mục Vỹ tới, chẳng có ai chú ý mấy thì nay ai cũng phải nhìn hắn.

Hôm nay rốt cuộc hắn sẽ tạo ra kỳ tích tiếp, hay bị Thân Công Ngôn và Liễu Vô Tương đánh bại đây!

Qua hai vòng thi trước, người dự thi chỉ còn mấy chục người.

Nhưng mọi người đều biết mấy chục người này đều có thể trở thành thầy luyện thánh đan thượng phẩm.

Tất cả bọn họ đều là thiên tài của các thế lực lớn, sau này sẽ trở thành trưởng lão nội môn nổi tiếng.

“Mục Vỹ cố lên!”

Một giọng nói quen thuộc vang lên trong đám đông.

“Ớ, mọi người cũng tới à?”

Trông thấy Chu Tử Kiện, Cừu Xích Viêm và Bạch Đồ Gian, Mục Vỹ hơi ngẩn người.

“Đương nhiên phải tới chứ, dù bây giờ đệ đã là minh chủ của Huyết Minh, nhưng dẫu sao trước kia cũng từng là Thiên Kiếm Tử của Thiên Kiếm Sơn ta nên kiểu gì bọn ta cũng phải tới đây để hưởng ké tí ánh sáng chứ!”, Cừu Xích Viêm cười nói.

“Đa tạ!”

“Tạ cái gì!”, Bách Đồ Gian ranh ma cười nói: “Mục sư huynh cố lên nhé! Mười viên thánh đan có mười tám đạo đan văn, ngày nào Xà tôn giả cũng nghiến răng nghiến lợi nhắc đến huynh đấy!”

Xà tôn giả?

“Ông ta đâu?”

“Xà tôn giả bảo kiểu gì cũng tới tính sổ với huynh đấy!”

Câu nói này hình như có ý tứ sâu xa gì đó thì phải.

“Cuộc thi bắt đầu!”

Đúng lúc này đã có một giọng nói vang lên, các thầy luyện đan trên sàn đấu lập tức quay về vị trí.

Một người thanh niên mặc trường sam màu xám tươi cười cầm quạt lông đứng trong đám đông.

Y như một cơn gió nhẹ trong đám người đông đúc, nhưng dù ai có chen lấn thế nào, cũng không thể chạm vào vạt áo của y được.

Nhậm Cương Cương!

Cái tên này nghe mạnh mẽ một cách kỳ lạ, song thiên tài bảng Thiên Mệnh luôn dịu dàng với người khác như nước ấy cũng đã tới đây.

“Mười tám đạo đan văn, không tệ, đúng là một thiên tài!”

Nhậm Cương Cương nhìn Mục Vỹ rồi lẩm bẩm.

Song, những người khác nghe thấy vậy lại tỏ vẻ khinh thường.

Mười tám đạo đan văn mà còn kêu không tệ?

Nói như kiểu mình cũng có thể làm được như vậy ấy.

Nhậm Cương Cương vừa nói câu này ra đã đắc tội với những người ủng hộ Mục Vỹ ở xung quanh.

“Không tệ? Này, thế ngươi có thể luyện chế được mấy đan văn hả?”

“Đúng đấy, thế mà cũng nói được, như kiểu mình giỏi lắm không bằng!”

“Có giỏi thì lên thi rồi luyện chế ra thánh đan có mười tám đạo đan văn đi xem nào!”

Lập tức có người phản bác lại y.

Nghe thấy thế, Nhậm Cương Cương chỉ cười khổ, sau đó phóng uy thế ra để chặn miệng những người đang điên cuồng bảo vệ Mục Vỹ.

Cuộc thi chính thức bắt đầu.

“Vòng thi hôm nay là luyện chế thánh đan thượng phẩm Cố Nguyên Linh Đan!”

Thiên Dịch Dữ bước lên sàn đấu rồi nói: “Như mọi người đã biết, Cố Nguyên Linh Đan là đan dược xuất sắc nhất trong các thánh đan thượng phẩm, nó có tác dụng rất quan trọng với cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy - Kim Đan thành Nguyên Anh”.

“Nguyên trong bồi dưỡng nguyên thần là Nguyên Anh, tăng sức mạnh thể chất cho võ giả, đồng thời tích luỹ vốn liếng cho việc lĩnh ngộ quy tắc của không gian!”

Thiên Dịch Dữ nhìn mấy chục người dự thi rồi nói: “Các vị là các tinh anh đã vượt qua các vòng thi trước nên đã nắm rõ luật rồi, mời kiểm tra dược liệu!”

Đương nhiên Mục Vỹ biết loại thánh đan này.

Nó tăng sức mạnh cho thể chất và Nguyên Anh của võ giả.

Nhưng điều khiến Mục Vỹ thấy hơi ngạc nhiên là dược liệu mà hắn nhận hình như hơi là lạ!

Cố Nguyên Linh Đan cần một ít quả Linh Ngọc nghìn năm, nhưng trong chỗ dược liệu của hắn lại không có, ngược lại có thêm một quả Linh Nguyên.

Dù hai loại quả này na ná nhau, nhưng có sự khác biệt nhất định, mà sự khác biệt này có thể ánh hưởng tới hiệu quả và khả năng luyện chế thành công Cố Nguyên Linh Đan.

Lẽ nào vì thời gian cấp bách nên quả Linh Ngọc phải thay bằng quả Linh Nguyên ư?

Không đúng!

Mục Vỹ chợt hiểu ra.

Khi được vị sư phụ đó dạy luyện đan ở đại thế giới Vạn Thiên, Mục Vỹ mới biết quả Linh Ngọc là dược liệu thích hợp nhất để luyện chế Cố Nguyên Linh Đan.

Lúc hắn mới rời khỏi tiểu thế giới Tam Thiên thì trong phương thức luyện chế loại đan dược này luôn là quả Linh Nguyên thật.

Sau khi hiểu rõ, Mục Vỹ vẫn không tỏ thái độ gì.

Dù có cách tốt hơn, nhưng giờ rõ ràng không phải là lúc đề cập tới.

Nếu không hắn sẽ bị người ta nói là không biết gì thì mất hay!

“Quả Linh Nguyên thì quả Linh Nguyên, nhưng vốn luyện chế thánh đan thượng phẩm đã là quá sức với mình rồi, giờ lại phải dùng loại quả này, chắc không luyện chế ra được đan dược có mười tám đạo đan văn nữa!”

Mục Vỹ cười khổ, lẩm bẩm.

“Sao? Chịu chết rồi à?”

Thấy vẻ lo lắng trên mặt Mục Vỹ, Liễu Vô Tương cười lạnh nói: “Đừng nói là ngươi chỉ biết luyện chế thánh đan hạ phẩm và trung phẩm, chứ thượng phẩm thì bó tay đấy nhé!”

“Ngươi lắm lời thật đấy!”

Mục Vỹ hừ nói: “Hôm qua, ngươi chẳng nói sẽ không tới nữa à? Sao nay vẫn mặt dày dẫn xác tới thế?”

“Ngươi…”

“Đừng ngươi nghiếc gì nữa, mà nói không giữ lời luôn là tác phong của núi Huyền Không các người rồi mà, ta hiểu!”

Dứt lời, Mục Vỹ đã cúi xuống nhìn dược liệu trong tay.

“Xem ra đành luyện chế thế này thôi, dược liệu có đủ chắc khả năng luyện đan thành công sẽ không bị ảnh hưởng, nhưng chất lượng khéo không được mười tám đạo đan văn rồi!”

Mục Vỹ thở ra một hơi rồi bắt tay luyện chế.

Thánh đan thượng phẩm có tác dụng rất quan trọng với võ giả cảnh giới Vũ Tiên từ tầng thứ năm tới tầng thứ tám, mà Cố Nguyên Linh Đan thì còn quan trọng hơn.

Ads
';
Advertisement