Chương 862: Cơn đau khủng khiếp
Cho nên bây giờ, hắn phải hết sức thận trọng.
Sau khi chạm hai tay lên lưng Chu Á Huy, Mục Vỹ bắt đầu âm thầm vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển, sau khi hấp thu máu rồng, uy lực khi hắn vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển đã tăng lên khá nhiều.
Ngoài ra, điều quan trọng hơn hết là công dụng mạnh mẽ của máu rồng có thể áp chế triệt để huyết mạch của các con thánh thú khác.
“Chu công tử, tiếp theo đây chắc sẽ khá đau đấy, chuẩn bị sẵn tinh thần đi!”
“Được!”
Chu Á Huy nghiến răng nói: “Có đau đến mấy cũng dễ chịu hơn bị núi Huyền Không nuôi dưỡng như súc vật!”
“Ừm!”
Mục Vỹ không nhiều lời nữa, lập tức vận chuyển Vạn Cổ Huyết Điển.
Có tiếng động vang lên, ngay sau đó, Chu Á Huy chỉ thấy cơ thể mình đau đớn như bị kim châm.
“Ta cần vận chuyển công pháp đặc biệt cùng uy lực của máu rồng để loại bỏ máu huyết của các con thánh thú khác trong người ngươi, cơn đau này còn khủng khiếp hơn lột da dóc xương cả trăm lần, cố nhịn nhé!”
Dứt lời, Mục Vỹ đã vung tay.
Bụp!
Một tiếng động khe khẽ vang lên, sau đó tiếng kêu thảm thiết đã vang vọng khắp hang động.
Không phải Chu Á Huy không muốn nhịn, mà tại cơn đau này đã vượt sức chịu đựng của y.
Ngay cả khi không ngừng kêu rên thì gương mặt của Chu Á Huy vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Mấy chục năm qua, y bị người ta nuôi dưỡng như súc vật ở đây, sao một thiên tài đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh như y có thể chịu được nỗi ô nhục này?
Nhưng so với Chu Á Huy thì Mục Vỹ còn đang chịu áp lực lớn hơn.
Lẽ ra hắn định sẽ điều trị cho Chu Á Huy sau, nhưng thời gian không cho phép. Hắn đang rất lo lắng cho Huyết Vô Tình và Huyết Nhất, vì thế vẫn phải chữa trị cho Chu Á Huy sau khi đã mất một lượng lớn máu huyết.
Tuy nhiên, hắn phải đưa Chu Á Huy rời khỏi di chỉ Cổ Long thì mới có bằng chứng thuyết phục khi đến nhà họ Chu.
Nếu không, với trí thông minh của trưởng tộc nhà họ Chu, chắc họ sẽ khó mà tin hắn.
Thời gian cứ thế trôi qua, mặt Chu Á Huy tái mét, toàn thân đổ mồ hôi nhễ nhại, đầu tóc cũng ướt sũng.
Nhưng lúc này, sắc mặt của Mục Vỹ còn tái nhợt đến mức đáng sợ hơn.
Mặt hắn cắt không còn một giọt máu như một tờ giấy trắng, thân thể thì không ngừng run lên.
“Vỹ ca!”
“Ta không sao!”
Mục Vỹ nghiến răng chịu đựng, lực khống chế mạnh mẽ của Vạn Cổ Huyết Điển và máu rồng đã đủ khiến hắn phải tập trung tinh thần để điều khiển rồi, thêm việc hao tổn máu huyết nữa nên bây giờ hắn thật sự đã tới giới hạn.
Nhưng hắn không muốn bỏ cuộc, hắn nhất định phải lôi kéo được vị bằng hữu mạnh mẽ là nhà họ Chu.
“Biến đi!”
Đột nhiên Mục Vỹ hô lên rồi dựng thẳng tay, Chu Á Huy đã ngừng kêu rên, sau đó hộc ra một ngụm máu tươi.
Song mọi chuyện vẫn chưa dừng ở đó, y ngã vật ra đất rồi liên tục hộc máu.
Nhưng máu mà y hộc ra lại có màu xanh khiến người ta sợ phát run.
Cuối cùng, mặt đất đã bị nhuộm xanh, mãi đến khi hộc ra máu màu đỏ thì Chu Á Huy mới ngừng lại.
“Vỹ ca!”
Lúc này, Mục Vỹ cố gắng muốn đứng dậy, nhưng cơ thể lại lảo đảo suýt nữa ngã nhào.
“Ta không sao, do quá sức thôi!”
Mục Vỹ cau mày xua tay.
“Chu công tử đã nôn hết máu xấu của thánh thú ra rồi, dù đã hồi phục, nhưng lại mất một lượng máu lớn, chắc cần tĩnh dưỡng thêm một thời gian nữa!”
“Đa tạ Mục tiểu huynh đệ!”
Chu Vân Văn vội đỡ Chu Á Huy dậy rồi quan tâm hỏi: “Huy Nhi, con có sao không?”
“Máu độc đã được loại trừ rồi ạ!”
Chu Á Huy vén áo lên nhìn đôi bàn tay của mình rồi ngẩn ngơ thất thần.
Tay của Mục Vỹ đã rời khỏi cơ thể y, nhưng y không còn biến thành hình dạng của con thú đầy lông lá nữa.
“Máu độc đã được loại bỏ thật rồi!”
Chu Á Huy mừng rỡ đến mức run lên, sau đó quỳ bụp trước mặt Mục Vỹ, dập đầu lạy, cung kính nói: “Đa tạ Mục huynh!”
“Đứng lên đi, việc ta cần giúp ngươi còn nhiều lắm!”
Mục Vỹ đã không còn sức để đỡ Chu Á Huy dậy nữa.
“Huynh yên tâm, với thực lực của nhà họ Chu ta thì núi Huyền Không không dám ra tay với huynh đâu!”
Chu Á Huy đầy tự tự tin nói.
Y của bây giờ là người nổi danh lừng lẫy ở tiểu thế giới Tam Thiên đứng thứ ba trên bảng Thiên Mệnh.
“Ừm, thế thì tốt! Đang lúc gấp gáp, chúng ta đi thôi!”
Mục Vỹ đang vô cùng sốt sắng, không thể chờ thêm một giây nào nữa.
Đảo Huyết Sát là hậu duệ của Huyết Kiêu và cả hắn, hắn không muốn nhóm Huyết Vô Tình xảy ra chuyện.
“Được, đi theo ta!”
Trước đó, nhóm Chu Á Huy đã phát hiện ra một thông đạo dẫn ra ngoài ở đây, nhưng vì máu độc thánh thú trong cơ thể nên họ không thể đi ra.
Lần này, họ có thể rời đi được rồi.
“Nhị gia gia, người yên tâm, con sẽ điều trị cho mọi người”.
Chu Á Huy gật đầu rồi nghiêm túc nói.
“Ừm!”
Bốn người lập tức rời đi.
Cùng lúc đó, đệ tử thiên tài của các thế lực lớn cũng lần lượt rời khỏi di chỉ Cổ Long rồi trở về môn phái của mình.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất