Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)



Với kiếm tâm tầng bốn phối hợp với kiếm chân nguyên, mặc dù các nhát chém của Mục Vỹ đều không phá vỡ được lớp phòng ngự của Bạch Tuyệt nhưng dễ thấy gã ta đang dần chịu nhiều nội thương hơn qua mỗi một lần tiếp kiếm của Mục Vỹ bởi không có một vũ khí nào trong tay.

Một lúc sau, Bạch Tuyệt sợ xanh mặt vì thấy sức mạnh hủy diệt từ kiếm thuật Mục Vỹ sở hữu quá lớn, rõ ràng gã ta không chịu nổi.

"Kiếm thuật này của ngươi là gì vậy?"

"Chấn Động Chi Kiếm. Có nói ngươi cũng không hiểu, chỉ cần biết đó là kiếm pháp có thể giết ngươi là đủ rồi!"

Mục Vỹ lạnh lùng cười đáp.

Kiếm thuật mà hắn đang sử dụng đúng là tên Chấn Động Chi Kiếm thật.

Nếu đã không thể phá vỡ lớp phòng ngự của Bạch Tuyệt thì sao phải đâm đầu vào đó nữa.

Trong khi đã có một cách hữu hiệu hơn là tấn công từ bên ngoài khiến cho kinh mạch và máu trong cơ thể Bạch Tuyệt bị chấn động, phá hủy từ bên trong.

Mọi người chỉ thấy từng đường kiếm của Mục Vỹ đều bị cản lại nhưng không thấy chúng đã gây ra cho Bạch Tuyệt cơn đau đớn biết bao nhiêu sau khi đánh trúng người gã ta dẫn đến chân nguyên và máu thịt bên trong cũng rung chuyển theo.

"Thủ đoạn gian tà, ta sẽ phá nó!"

Bạch Tuyệt thấy Mục Vỹ chuyển sang dùng cách gì đó kỳ lạ thì đanh mặt.

Lùi một bước lại gần Thiên Âm Huyền Xà ở sau lưng, Bạch Tuyệt dang rộng hai tay.

Tiếng phụt phụt vang lên, Thiên Âm Huyền Xà khổng lồ há to miệng làm phát ra một loạt các âm thanh ghê rợn. Máu chảy trên hai cánh tay Bạch Tuyệt sôi sùng sục, hư ảnh Thiên Âm Huyền Xà ngày càng trở nên rõ ràng.

Mặt Bạch Tuyệt thì càng lúc càng tái nhợt, nhưng đôi mắt nhìn Mục Vỹ lại đầy sự hả hê điên cuồng.

Từ từ, Thiên Âm Huyền Xà kia ngạo nghễ ngẩng đầu, nhưng lúc này lại có một điều huyền bí khác xảy ra với cơ thể Bạch Tuyệt. Đôi mắt gã ta cũng biến thành mắt rắn mờ ảo.

Sự biến hóa này tức khắc khiến ai cũng hoảng sợ.

Giờ đây, Bạch Tuyệt như biến thành một người khác vậy.

"Bí pháp kết hợp à?"

Mục Vỹ nhìn Bạch Tuyệt, thì thầm.

Đương nhiên hắn từng thấy sự thay đổi giống với của Bạch Tuyệt rồi.

Trong cơ thể Bạch Tuyệt vốn chứa hồn phách của thánh thú Thiên Âm Huyền Xà nên động tác cử chỉ lúc nào cũng toát lên sự lạnh lẽo, âm độc.

Giờ phút này, dường như gã ta đã hòa làm một thể với Thiên Âm Huyền Xà nên lại càng khác người hơn.

Mục Vỹ biết sự kết hợp này có nghĩa là Bạch Tuyệt kết hợp cơ thể, linh hồn thật với hồn phách của Thiên Âm Huyền Xà, nhờ đó có thể sử dụng kĩ năng và sức mạnh của nó. Chẳng qua là khi sử dụng chiêu thức này, chỉ cần bất cẩn chút thôi là cơ thể sẽ bị Thiên Âm Huyền Xà khống chế, linh hồn thật không thể trở về với thân xác ban đầu!

"Mục Vỹ, xem thường người khác phải trả giá đắt đấy nhé!"

"Trùng hợp thật, ta cũng muốn nói câu này với ngươi!"

Kiếm chân nguyên lấp lánh ánh đỏ. Cùng lúc đó, ba đạo Lưu Ly Kim Thân quanh thân Mục Vỹ lại phát sáng lần nữa, nhưng đáng sợ hơn là Nguyên Cầu dần thành hình xung quanh người hắn.

Không ai rõ sự mạnh mẽ của Nguyên Cầu hơn bản thân Mục Vỹ.

Với trí nhớ trời cho cộng thêm lĩnh ngộ và khả năng thực hiện võ kỹ của mình, hắn hoàn toàn có thể phát huy sức mạnh vượt xa bình thường.

Đây cũng là lí do tại sao hắn dám khiêu chiến Bạch Tuyệt.

"Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, tụ khí trong thiên địa!"

Khẽ quát một tiếng, Nguyên Cầu quanh người Mục Vỹ dần dần khuếch trương. Từng thuộc tính trong đất trời lấy Mục Vỹ làm trung tâm bắt đầu lan ra khắp nơi.

Kim, mộc, thủy, hỏa, thổ, sức mạnh vượt trội của ngũ hành lớn đến mức khiến ai nấy đều thấy khó chịu. Phạm vi cuộc chiến không còn chỉ xoay quanh hai người nữa.

"Mục Vỹ, chịu chết đi!"

Đúng lúc này, một tiếng quát thình lình vang lên từ sau lưng Mục Vỹ.

Thạch Đồng Minh!

Tước Vô Khuyết!

Sau khi thét lên, hai bóng người lao ra từ sau lưng Mục Vỹ.

Đó là Thạch Đồng Minh và Tước Vô Khuyết. Nãy giờ hai người này luôn trốn trong này quan sát trận chiến của Mục Vỹ và Bạch Tuyệt, chờ thời cơ Mục Vỹ để lộ sơ hở.

Giờ phút này, bọn họ vừa thấy Mục Vỹ có sơ hở là là vội vàng lao ra ngay.

Trước đó, hai người đã sốt ruột khi thấy Bạch Tuyệt đánh nhau với Mục Vỹ nhưng cứ dây dưa, không giải quyết hắn dứt điểm rồi.

Thế nên bọn họ mới chớp lấy cơ hội, chạy đến ngay khi thấy có vẻ như Mục Vỹ đang chuẩn bị đại chiêu.

Bọn họ đoán lúc này hắn sẽ không đánh trả được.

Vì kĩ năng ám sát của họ quá tốt, Mục Vỹ đừng hòng phản ứng kịp.

"Ngu xuẩn!"

"Đồ ngu!"

Nhưng có hai người đồng thời mắng khi thấy hai người lộ diện.

Một trong số đó là Bạch Tuyệt vì thấy trước tiên. Hai kẻ Thạch Đồng Minh và Tước Vô Khuyết này đúng là ngu hết nói nổi. Nếu Mục Vỹ giết dễ đến vậy thì gã ta đã sớm xử lí xong từ đời nào rồi.

Vậy mà giờ dám đánh lén?

Đánh lén kiểu gì cũng không giết nổi những cường giả như họ đâu, trừ khi đó là sát thủ cũng có thực lực cao như họ và tu luyện phương pháp ẩn thân giết người.

Tiếng chửi thứ hai thì xuất phát từ Mục Vỹ.

Hắn chưa thấy ai ngu như hai người, thật sự quá ngu xuẩn!

Ám sát?

Có ai ám sát công khai thế không?

Mục Vỹ vung tay. Nguyên Cầu quanh thân hắn tách ra thành chín quả cầu lớn chừng ngón tay cái.

Chín Nguyên Cầu với kích thước chỉ bằng ngón tay cái xông về phía hai người.

Thậm chí Mục Vỹ chẳng thèm liếc họ lấy một cái, xoay lưng lại luôn.

Ads
';
Advertisement