Chương 831: Những không gian kỳ dị
“Ngươi nghĩ nhiều quá rồi đấy!”
Trần Nhiễm lạnh mặt khi nhìn thấy món thánh khí hạ phẩm trong tay Mục Vỹ, y đằng đằng sát ý tiến lên.
Y vừa đâm một thương ra, cả không gian đã biến sắc, đường thương bén nhọn bủa vây Mục Vỹ.
“Thương đấu với kiếm, để ta xem thương pháp của ngươi và kiếm pháp của ta, thứ nào lợi hại hơn!”
Mục Vỹ lạnh mặt, đầy sát ý.
Kiếm tâm tầng bốn, kiếm pháp bất tận, hắn hoàn toàn không sợ Trần Nhiễm.
Sự cách biệt duy nhất giữa hai người họ là cảnh giới, Trần Nhiễm là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, Vạn Thọ, tuổi thọ lên đến hàng chục nghìn năm.
Võ giả đạt cảnh giới này không chỉ nâng cao tuổi thọ, mà tinh khí thần cũng dồi dào hơn rất nhiều.
Nếu nói trước khi tiến vào tầng thứ năm, võ giả chỉ có thể sống khoảng một nghìn tuổi, thì khi đạt đến năm trăm tuổi mới được coi là trung niên.
Nhưng nếu đột phá lên tầng thứ năm và đạt mức tuổi thọ hàng chục nghìn năm thì năm trăm tuổi vẫn là trẻ.
Mà thể chất, tiềm lực và thân thể của tuổi trẻ là lúc sung mãn nhất, mạnh hơn lứa tuổi trung niên rất nhiều!
Đây chính là điểm mạnh của cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm.
Thật ra bây giờ, Trần Nhiễm đã lớn tuổi hơn Mục Vỹ rất nhiều, nhưng so về con đường võ đạo thì thậm chí y còn trẻ trung hơn hắn, vì thế đương nhiên y có tiềm lực rất mạnh.
Y vừa quét một thương, một cơn gió mạnh đã khiến mặt đất phải rung chuyển.
Song, so với y thì thanh trường kiếm của Mục Vỹ lại cứng rắn hơn.
Dù kẻ thù có tấn công từ mọi phía, kiếm tâm cũng không lơ là!
Uy lực của kiếm tâm tầng bốn không nằm ở kiếm thuật, mà ở uy lực kiếm pháp.
Ngay sau đó, hai người đã bắt đầu giao đấu với tốc độ cực nhanh trong Tứ Tượng Hoang Sát Trận.
Cùng lúc đó, ở một nơi khác, có hai bóng người đang đứng trong một thế giới đầy tuyết.
Bọn họ chính là Cổ Phi Dương và Bạch Tuyệt.
Cổ Phi Dương được gọi là thiên tài toàn diện, từ luyện đan, trận pháp đến luyện khí đều tinh thông, hắn ta đã trở thành một huyền thoại cho thế hệ trẻ ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Còn Bạch Tuyệt là đệ tử cấp cao ở núi Huyền Không, gã ta có thực lực thâm sâu không lường, được mọi người ngưỡng mộ.
Nhưng hai người họ ở đây không hề có khí thế hùng hổ như Mục Vỹ và Trần Nhiễm, mà cả hai vẫn giữ nguyên một khoảng cách an toàn.
“Lâu rồi không gặp, lần trước ta bại dưới tay ngươi, nhưng lần này thì không đâu!”
Bạch Tuyệt nhìn Cổ Phi Dương rồi cười nói.
“Ta cũng không thua đâu!”
Cổ Phi Dương cười nói: “Núi Huyền Không luôn rất mạnh, ngươi có thể trở thành đệ tử cấp cao ở đó, chứng tỏ cũng rất giỏi. Nhưng so với việc giao thủ với ngươi thì ta muốn đấu với Chu Á Huy hơn!”
“Nhưng nghe nói hắn đã chết vì thử luyện trong di chỉ Cổ Long, tiếc thật, vì trên đời này chắc chỉ có hắn mới đuổi kịp được ta thôi!”
“Ngươi tự tin thế à!”, Bạch Tuyệt cười nói: “Nhưng ta không hiểu tại sao ngươi lại chọn bại dưới tay của Tần Mộng Dao?”
“Có rất nhiều chuyện ngươi không cần phải biết, ngươi chỉ cần hiểu là mình sẽ không bao giờ là đối thủ của ta là đủ rồi!”
“Được thôi, nhưng ta vẫn muốn biết bây giờ ngươi mạnh tới cỡ nào!”
Dứt lời, Bạch Tuyệt đã tay không lao đến chỗ Cổ Phi Dương.
Hai người họ đều đã quy tụ mọi tư chất của thiên tài ở tiểu thế giới Tam Thiên.
Chắc chắn nhiều năm về sau, bọn họ sẽ trở thành người chèo chống nơi này và có uy danh chấn động một phương.
Nếu tin tức hai người họ giao thủ truyền ra ngoài, có lẽ cả tiểu thế giới Tam Thiên đều đến xem mất.
Tiếc là trận giao đấu có thể ghi vào sử sách này lại chỉ có mỗi hai người họ ở đây thôi.
Cùng lúc đó, trận quyết đấu của Mục Vỹ và Trần Nhiễm đã diễn ra vô cùng quyết liệt.
Cả hai đều đã bị thương và đổ máu vì vũ khí của đối thủ.
Dù vậy, nhưng họ vẫn bừng bừng khí thế, không ai chịu nhường ai!
“Đã không?”
Mục Vỹ nhìn Trần Nhiễm rổi chẹp miệng nói.
“Kiếm tâm của ngươi rất lợi hại, nhưng chưa là gì so với thương thuật của ta. Chắc đòn át chủ bài của ngươi là kiếm tâm đúng không? Nhưng ta thì chưa trổ hết tài năng ra đâu!”
Trần Nhiễm cười lạnh một tiếng, sau đó đứng yên tại chỗ như một con chiến ưng với đôi mắt sắc bén.
“Ta sẽ cho ngươi thấy vì sao Trần Nhiễm ta lại đứng thứ năm trên bảng Thiên Mệnh!”
Trần Nhiễm khẽ hô lên một tiếng rồi dang rộng đôi tay, có tiếng vù vù vang lên, các ngôi sao màu vàng đã xuất hiện.
Các ngôi sao này không ngừng tập trung lại rồi biến thành một dải lụa, thoả thích bay lượn trên tay y.
“Đây là tài năng của ngươi ư?”
Mục Vỹ nhìn Trần Nhiễm rồi mỉm cười khinh bỉ, sau đó tiến bước, chín Nguyên Cầu tập trung quanh người hắn.
Mục Vỹ đã tu luyện Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí vô cùng thuần thục.
Nhưng trước giờ, hắn chỉ sử dụng kiếm tâm khi đối mặt với kẻ thù, bởi kiếm tâm mạnh mẽ đã đủ để hắn thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Nhưng lần này, hắn buộc phải dùng tới Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí khi đối mặt với Trần Nhiễm.
Đây cũng là lần đầu tiên Mục Vỹ phát huy uy lực của công pháp này, nên khá là mong chờ.
“Cửu Nguyên Tụ Thiên Khí, chín nguyên khí của đất trời!”
Mục Vỹ khẽ hô một tiếng, chín Nguyên Cầu xoay quanh người hắn.
Lúc này, Mục Vỹ đã được Lưu Ly Kim Thân màu đen bảo vệ, hắn đầy ý chí chiến đấu nhìn Trần Nhiễm.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất