Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 822: Không thì là ma chắc?

Thấy ảo ảnh Chu Tước lao tới tấn công, Mục Vỹ đứng nguyên tại chỗ chắp tay sau lưng, không hề có ý định tránh né.

Uỳnh, Bạch Đồ Gian sợ mất mật, nhưng Mục Vỹ vẫn đứng im tại chỗ, không hề định tránh đi, còn ảo ảnh Chu Tước đó thì lao thẳng xuống người hắn.

Vụ va chạm này khiến Bạch Đồ Gian ngây người!

Mục Vỹ định làm gì vậy?

“Ngu dốt!”

Trông thấy hành động điên cuồng đó của Mục Vỹ, Tước Vô Khuyết thầm chế nhạo.

Y đã tu luyện Thánh Tước Hoá Thiên Quyết đến tầng thứ ba, giờ cũng đạt thực lực tầm trung ở Thánh Tước Môn rồi.

Ngoài ra, điều quan trọng nhất là sự hiểu biết của y về Mục Vỹ. Sau hơn một năm biến mất rồi lại xuất hiện, cùng lắm thì hắn chỉ là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất thôi.

Cho nên việc giết hắn là vô cùng đơn giản!

Dù có là thiên tài xuất sắc đến mấy mà muốn đột phá từ tầng thứ nhất lên tầng thứ hai trong vòng một năm cũng là điều mơ tưởng.

Những võ giả dưới một trăm tuổi mà tiến vào cảnh giới Vũ Tiên đã là thiên tài trong các thiên tài rồi!

Tăng mỗi một tầng trong cảnh giới Vũ Tiên cực kỳ khó, không mất ba đến năm năm thì khó mà làm được.

Song, đây chỉ là suy đoán của Tước Vô Khuyết thôi.

Ảo ảnh Chu Tước cùng khí tức nóng rực ập tới chỗ Mục Vỹ, nhưng hắn chỉ vung tay lên, chín viên Nguyên Cầu màu đen đã vây quanh người hắn và hút ảo ảnh của Chu Tước vào.

“Địa hoả giống của Tước Thải Y, không ngờ ngươi cũng có!”

Mục Vỹ mỉm cười nhìn Tước Vô Khuyết rồi đắc ý nói: “Ngươi cũng giỏi đấy! Dù địa hoả yếu hơn thiên hoả rất nhiều, nhưng so với mặt bằng chung thì cũng khá mạnh, hấp thu nó rồi thì có thể nâng cao thực lực cho thiên hoả của ta!”

Tước Vô Khuyết trông thấy cảnh tượng này thì há hốc miệng.

Y biết trong cơ thể Mục Vỹ có thiên hoả, mà thiên hoả ấy có thể áp chế địa hoả của y. Song, công pháp mà y thi triển là Thánh Tước Hoá Thiên Quyết, đây không chỉ là uy lực của địa hoả, quan trọng hơn là uy lực đã hoá thành Chu Tước.

Vậy mà sức mạnh ấy đã bị Mục Vỹ hấp… hấp thu mất rồi…

“Tước Vô Khuyết, ta biết ông kiêu căng, nhưng giờ thì ai ngạo mạn hơn đây?”

Mục Vỹ hất tay một cái, chín viên Nguyên Cầu ấy đã hội tụ thành Cửu Nguyên Thiên Khí, chúng vừa rời khỏi cơ thể hắn thì đã bùng nổ.

Uỳnh, Bạch Đồ Gian chỉ thấy màng nhĩ của mình rung lên.

Sau các tiếng nổ, mặt đất bắt đầu rung chuyển, cát bụi mù mịt như một cây nấm màu xám bay lên cao.

“Chậc chậc!”

Đột nhiên có một bóng người chật vật bước ra từ trong đống cát bụi ấy, sau đó không ngừng chửi bới: “Trò gì thế, sao uy lực lại mạnh thế này!”

Nghe thấy vậy, mặt Bạch Đồ Gian đầy vạch đen.

“Ngươi có thật là Mục Vỹ không?”

“Không thì chẳng lẽ là ma chắc?”, Mục Vỹ nhìn Bạch Đồ Gian rồi cười nói.

Nhưng liếc nhìn hắn xong, Bạch Đồ Gian không thể nào bình tĩnh nổi.

Lúc trước, khi biến mất ở Thiên Tuyển Sơn, Mục Vỹ còn chưa tiến vào cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, vậy mà bây giờ hắn đã bùng nổ thực lực mạnh mẽ như vậy.

Đúng là không thể tưởng tượng nổi.

“Được rồi, giờ không phải lúc nói mấy chuyện này. Sao cô lại ở đây một mình? Cừu Xích Viêm và Chu Tử Kiện đâu?”

“Vì yểm trợ cho chúng ta nên Cừu sư huynh và Chu sư huynh đang đánh nhau với người của nhà họ Thạch, Kim và Lâm”, Bạch Đồ Gian vội nói: “Nhưng giữa chừng thì chúng ta lại tách ra nên giờ ta cũng không rõ hai huynh ấy đang thế nào!”

“Lại là ba cái gia tộc này, đúng là ba con chuột chung một hang, suốt ngày dính lấy nhau!”

Mục Vỹ cau mày nói: “Đi thôi, xem thế nào!”

“Ừm!”

Hai người họ sóng vai bước đi, rời khỏi rìa dung nham phun trào.

Nhưng khi ngoái lại thì Mục Vỹ phát hiện nham thạch đó hình như hơi khang khác.

Lần này, khi đi trên khoảng đất mênh mông và ngắm nhìn xung quanh, Mục Vỹ ngạc nhiên phát hiện cảnh vật ở đây hình như giống hệt không gian phía dưới.

Điểm khác biệt duy nhất là mặt đất hắn đang đứng không có lực hút khủng khiếp của trái đất.

Dù cả di chỉ Cổ Long này chỉ rộng khoảng một trăm dặm, nhưng nơi nào cũng có đất đá, rừng rú và đồi núi, nên nhìn bằng mắt thường sẽ không thể soi xét hết cảnh vật xa hàng nghìn mét được.

Mục Vỹ nhặt bừa một viên đá vụn lên rồi bóp thử thì thấy chỉ dùng sức thì không thể bóp vỡ đá ở di chỉ Cổ Long này được.

Phải biết rằng bây giờ, Mục Vỹ đã là cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ ba, nếu hắn dùng toàn lực thì đến kim cương còn bóp vỡ được nữa là.

“Như lời chưởng môn nói thì di chỉ Cổ Long này khả năng cao là một không gian nhỏ mà thần thú Thất Thải Thiên Long từng mở để cất giữ thiên tài địa bảo thu thập được. Nhưng cổ địa này rõ ràng đã từng bị phá hoại, vì thế chắc bảo vật còn sót lại cũng không nhiều!”

“Nhưng hình như núi Huyền Không luôn tìm kiếm một thứ gì đó, cho nên mới giàn thế trận này!”

Tìm một thứ gì đó?

Cửu Linh Đoạt Thiên Bia hay long huyết?

Thất Thải Thiên Long là thần thú, giờ núi Huyền Không đang âm thầm thực hiện kế hoạch Huyết Thi để tìm huyết long, còn Cửu Linh Đoạt Thiên Bia thì Mục Vỹ được biết nhờ Bảo chủ.

Hiện giờ, Mục Vỹ đang giữ một mảnh Cửu Linh Đoạt Thiên Bia, ngoài Bất Diệt Huyết Điển lĩnh hội được ở trên đó ra thì hắn chưa phát hiện ra thêm điều tuyệt diệu nào khác từ nó!

“Nơi này là Long Huyệt à?”

Mục Vỹ lẩm bẩm: “Thế thì rõ rồi, huyết mạch của thần long kỳ lạ và được coi là một trong những huyết mạch mạnh nhất, cho nên qua thời gian, đặc chế của những thứ này ở nơi có long mạch cũng sẽ có sự thay đổi!”

Hai người tiếp tục tiến bước, đi tới chỗ mà Bạch Đồ Gian nói, nhưng ở đó chỉ còn lại dấu vết của một cuộc ẩu đả và mấy cái xác, chứ không còn thấy ai nữa.

Ads
';
Advertisement