Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 797: Chí Thánh Quỷ Thể

“Cô không sao chứ?”

Thấy mấy người đó trầm mặc, Mục Vỹ đi tới cạnh Bảo Linh Nhi rồi đỡ cô ấy dậy, mỉm cười hỏi han.

Song, một giọng nói phát ra từ lực linh hồn của Mục Vỹ đã dội vào đầu Bảo Linh Nhi.

“Nếu lát có đánh nhau thì cô hãy chạy đi!”

Nghe thấy vậy, Bảo Linh Nhi hơi ngẩn người.

Lẽ nào người của Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các vẫn dám ra tay với Mục Vỹ?

“Mục Vỹ, ngươi là một thiên tài giỏi giang, nhưng Cửu Hàn Thiên Cung và Thánh Tước Môn đã thuê hai môn phái chúng ta giết ngươi rồi, một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm đấy!”

Lãm Thắng Thiên cười lớn nói: “Số tiền ấy mua được cả một món thánh khí tuyệt phẩm, mạng của ngươi cũng đáng giá thật!”

“Có một trăm triệu thôi à?”

Mục Vỹ bật cười nói: “Có phải hơi ít không?”

“Bây giờ ngươi vẫn còn tâm trạng để đùa ư?”, Tần Nghịch Thiên nhìn thẳng vào Mục Vỹ, ông ta thật sự không hiểu tại sao Mục Vỹ lại tự tin đến vậy.

“Ta vừa đùa á?”, Mục Vỹ cười khổi nói: “Đúng là một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm đủ để thuê hai môn phái các người ra tay rồi, nhưng đó là giết ta mà. Song hai ông phải ra tay thì cái giá này có ổn không?”

Lần này, đến lượt Lãm Thắng Thiên và Tần Nghịch Thiên ngẩn người.

Đúng vậy! Một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm quả thực quá rẻ để hai người họ đích thân ra tay đối phó với Mục Vỹ.

Vấn đề lớn nhất là người thanh niên ở cạnh Mục Vỹ.

Người đó trông rất trẻ, nhưng tuổi thật ra sao thì họ không đoán được, chỉ có một điều chắc chắn là y mạnh hơn tất cả bọn họ.

Y phải sánh ngang với tông chủ, chưởng môn của các thế lực lớn, vậy sao lại chịu phục tùng Mục Vỹ?

“Nghĩ xong chưa? Giờ có giết ta nữa hay thôi!”

“Không thể tha cho hắn được, hắn đã giúp Thiên Bảo Các, chắc chắn sẽ là kẻ địch của chúng ta!”, Tần Nghịch Thiên hừ nói.

“Ừm!”

Lãm Kim Nguyệt tái mặt nói: “Tên này có thể lôi kéo được cường giả kia, sau này chắc chắn sẽ có tiềm lực vô hạn! Cho nên để hắn sống sẽ là mầm mống tai hoạ”.

Nghe vậy, cả Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên đều cau mày.

Không cần ai nói thì họ cũng biết điều này, nhưng Diệp Thu ở phía trước thật sự là một trở ngại lớn.

“Giết thì tới luôn, còn không thì lượn đi cho nước nó trong!”

Song lúc này, Diệp Thu đã tiến lên trước rồi không nhịn được nói.

Y vừa bước ra khỏi Niệm Thu Động, không ngờ thì ra sư phụ của mình đang gặp nguy hiểm thế này.

Ngày xưa, sư phụ bảo vệ y như một đứa trẻ, sư phụ đánh y thì được, nhưng không một ai được động vào y.

Y vẫn nhớ như in lời Mục Vỹ từng nói: “Đồ đệ của ta thì ta muốn đánh thế nào cũng được, nhưng ai dám động đến nó thì ta giết luôn! Kể cả có ai nói ta dạy dỗ đồ đệ không nghiêm cũng được, nó là đồ đệ của ta, dạy thế nào là tuỳ ta, không phục thì cứ tới đây mà tìm ta!”

Khung cảnh ấy đã trở thành ký ức của hàng vạn năm trước.

Nhưng hôm nay, y vừa đi ra ngoài đã thấy Mục Vỹ gặp nguy hiểm, nếu không gặp y thì sư phụ sẽ thế nào?

Vừa nghĩ tới đây, Diệp Thu đã bừng lửa giận.

Đó là nỗi oán hận và căm phẫn mạnh mẽ!

Ngay sau đó lại có âm thanh ma quỷ vang lên, khiến mọi người thấy chói tai.

Điều quan trọng hơn là tất cả mọi người đều thấy suy nghĩ tà ác trong đầu mình đã giảm bớt.

“Chí Thánh Quỷ Thể!”

“Công pháp mà đồ đệ của Vỹ tôn và Huyết Tôn đã thức tỉnh từ chục nghìn năm trước!”

Đột nhiên Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên đều biến sắc mặt, sau đó mặt mày méo xệch như nhớ ra chuyện gì đó.

“Dừng tay!”

Đúng lúc này, Mục Vỹ khẽ hô lên ngăn Diệp Thu lại.

Hắn biết điểm khủng khiếp của Chí Thánh Quỷ Thể, đó là thần thể hiếm có khó gặp, nếu Diệp Thu phát ra thì chắc cả đảo Thiên Luân này sẽ chết hết.

“Mau dừng tay!”

Lúc này, Tần Nghịch Thiên và Lãm Thắng Thiên cũng có vẻ kinh ngạc.

Người này có cảnh giới ngang tầm với họ, cùng lắm thì hơn họ một bậc, nhưng giờ đã là Chí Thánh Quỷ Thể.

Hai người họ cười khổ nhìn nhau.

Bây giờ gay thật rồi!

“Hai vị sao thế?”

“Khiến Mục Vỹ huynh đệ hiểu lầm rồi, Lãm Kim Lâu chúng ta làm ăn nên đương nhiên sẽ đặt lợi ích lên hàng đầu, người ta bỏ ra một trăm triệu Linh Tinh trung phẩm để thuê nên đương nhiên chúng ta sẽ ra tay. Nhưng rõ ràng số tiền này hơi ít, không đáng để chúng ta phải động thủ, ta sẽ thu xếp lại chuyện này”.

“Thu xếp lại?”

Mục Vỹ ngẩn ra nói: “Là thu xếp người khác đến giết ta à? Hay định bảo Cửu Hàn Thiên Cung và Thánh Tước Môn, hay nhà họ Thạch chi nhiều tiền hơn thì mới giết ta?”

“Đương nhiên không phải!”

Tần Nghịch Thiên cười lớn nói: “Nếu muốn giết cậu thì số tiền ấy chắc chắn không đủ, ít nhất cũng phải một trăm triệu Linh Tinh cực phẩm. Nhưng đời nào Cửu Hàn Thiên Cung chịu bỏ ra ngần ấy tiền để giết mỗi cậu chứ, vì khoản tiền ấy đủ để họ bồi dưỡng ra một Hàn Thiên Vũ khác rồi!”

Ads
';
Advertisement