Chương 789: Người thanh niên kỳ lạ
Trong động phủ là một khoảng không gian xanh trong vắt, được chiếu rọi bởi một viên Dạ Minh Châu xanh ngời sáng.
Nhưng nhìn xung quanh mới thấy khắp nơi đều bị bao quanh bởi những lá chắn xoay tròn như một trận pháp.
Cá lớn hay cá bé ở gần đây đều kết đội kết bè bơi đến.
"Úi chà, cắn câu rồi!"
Mục Vỹ đang âm thầm quan sát tình hình thì một giọng nói vang lên đầy mừng rỡ. Một người thanh niên mặc áo tơi xám, đội nón duỗi tay. Thật đáng ngạc nhiên, thứ bị kéo ra khỏi đáy biển hun hút lại là một con cá khổng lồ, dài khoảng mười mét.
"Hê hê, hôm nay may quá trời. Bữa ăn hôm nay sẽ ngon lắm đây!"
Thanh niên vui vẻ giơ tay lên, trong chốc lát con cá dài mười mét đã bị rút hết xương và cạo hết vảy, biến thành một miếng thịt rơi vào lò luyện đan bên cạnh y.
"Phịch!", lửa nổi lên trong lò. Người thanh niên vung tay, nước biển hóa thành nước trong chảy vào lò.
Dùng lò luyện đan để nấu canh cá ư?
Hành động của y làm Mục Vỹ ngạc nhiên quá đỗi.
Cấp bậc của cái lò kia ít nhất cũng phải là thánh khí thượng phẩm, thế mà người thanh niên này dùng nó để nấu canh ăn!
"Nhìn đủ chưa? Đủ rồi thì uống một bát canh rồi rời khỏi đây đi. Ngươi không nên đến đây!"
Thanh niên không quay lại, thình lình nói một câu không đầu không đuôi.
"Tiền bối, ta đang bị truy sát nên đành chạy tới đây, quấy rầy tiền bối rồi, thật sự rất xin lỗi!", Mục Vỹ chắp tay, bình tĩnh nói.
"Ồ? Bị truy sát à?"
Thanh niên ngắm nghía nồi canh, tay bắt một con mực đen bóp cho mấy giọt mực rơi xuống rồi ném nó lại chỗ cũ.
"Hờ, giờ mới thấm vị này!"
Sau đó, thanh niên ngẩng đầu nói với Mục Vỹ: "Thôi được rồi, tới uống bát canh rồi đi đi. Ngươi không nên tới đây. Đáng lẽ ra ngươi đã chết khi dám vượt qua chưởng ấn đó rồi, nhưng nhị sư tôn từng trách ta sát niệm quá nặng nên tha cho ngươi đấy. Ăn canh rồi đi đi!"
Nhưng y nói được một lúc thì nhận ra người trước mặt bỗng ngây ra, không đáp lại mình.
"Có gì hay mà nhìn mãi thế?"
Thấy Mục Vỹ cứ nhìn mình chằm chằm, người thanh niên bắt đầu bực bội.
Nhưng Mục Vỹ không quan tâm, chỉ thẳng lưng nhìn y.
"Ngươi ở đây bao lâu rồi?"
Giọng nói của hắn ẩn chứa sự rung động, khó tin, và cả cảm xúc hồi hộp không thể cất thành lời.
"Tiểu tử kia, không muốn ăn thì đi nhanh đi".
"Ta hỏi ngươi ở đây bao lâu rồi!"
Giọng Mục Vỹ trở nên nặng nề.
"Chắc được mười nghìn năm rồi!", thanh niên thở hắt ra, cười khổ đáp: "Ở đây lâu quá, không nhớ nổi!"
"Sao ngươi lại ở đây?"
Thấy vẻ mặt kiên định của Mục Vỹ, y không giận mà tiếp tục trả lời: "Vì ta phạm lỗi, bị nhị sư phụ trừng phạt, giam cầm ở đây!"
"Nhị sư phụ của con tên là Huyết Kiêu, danh hiệu Huyết tôn giả. Còn đại sư phụ của con tên Mục Vỹ, danh hiệu Vỹ tôn giả, đúng không?"
Lúc nói ra câu này, Mục Vỹ vẫn nhìn thanh niên, người thì run bần bật.
"Sao ngươi biết? Ngươi là ai?"
Lời nói của hắn làm người thanh niên ngạc nhiên thấy rõ. Ngọn lửa dưới lò luyện đan yếu đi mấy phần.
"Vì ta là, là đại sư phụ của con, Mục Vỹ!"
Đến bây giờ Mục Vỹ vẫn không thể kiểm soát cảm xúc của mình, hắn hít thở thật sâu, cuối cùng vẫn chọn nói thật.
"Ngươi? Ha ha..."
Nhưng thanh niên nọ nghe vậy lại cười phá lên, hỏi: "Tiểu tử, ta không biết ngươi là ai, sao lại bịp ta thế kia? Bộ muốn chết lắm hả?"
"Ta muốn chết? Xem thử con có dám giết ta không đã!"
Mục Vỹ đi thẳng đến bên cạnh thanh niên, hừ lạnh: "Con tên Diệp Thu, con cháu nhà họ Diệp tại Thiên Vận Đại Lục. Thời đó, nhà họ Diệp là gia tộc danh giá nhất đế quốc Thiên Vân, không may đã bị tiêu diệt, bị tiêu diệt bởi núi Huyền Không đến từ tiểu thế giới Tam Thiên. Con may mắn trốn thoát, đến tiểu thế giới Tam Thiên".
"Con muốn báo thù nhưng không đủ mạnh. Lúc này, con gặp được một người tên Mục Vỹ. Con bội phục, ngưỡng mộ hắn, muốn bái làm thầy nhưng hắn không đồng ý. Huynh đệ Huyết Kiêu của hắn lại thấy con thành tâm nên nhận con làm đồ đệ".
"Mà rồi Mục Vỹ hối hận, muốn cướp đồ đệ với Huyết Tôn, Huyết Tôn cũng không chịu nên con bái cả hai làm thầy!"
"Năm đó, Vỹ tôn giả một mình đến đại thế giới Tam Thiên, lo lắng cho con nên nhờ Huyết Tôn chăm sóc nhưng con nằng nặc đòi đi theo. Vỹ tôn giả ra điều kiện rằng chỉ khi nào con đến cảnh giới Vũ Tiên tầng mười mới được đi tìm hắn".
"Ta nói có đúng không?"
Mục Vỹ quát người thanh niên.
"Ngươi... rốt cuộc ngươi là ai?"
"Ta là đại sư phụ của con, Vỹ tôn giả, Mục Vỹ!"
"Không thể nào!", Diệp Thu không tin: "Đại sư phụ tu vi thông thiên, còn ngươi thì mới cảnh giới Vũ Tiên tầng một, sao là người được?"
"Sao lại không được!"
"Hừ, cáo già nào sống mười nghìn năm cũng biết mấy chuyện đó, ngươi cũng vậy thôi, đừng có đứng đây nói bậy nữa!"
Mục Vỹ chỉ biết gượng cười nhìn Diệp Thu.
Quả là vậy, mấy lão già sống ở thời mười nghìn năm trước đều có khả năng biết những chuyện này.
"Thôi được, đã vậy thì ta sẽ nói chuyện người ngoài không biết mà chỉ có con biết, Mục Vỹ biết, Huyết Tôn biết, có chuyện cả Huyết Tôn cũng không biết luôn!"
Mục Vỹ thở ra một hơi, vẻ đau đớn hiện trên mặt.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất