Chương 762: Đấu thì đấu!
"Đảo Quỷ Khô!"
Bảo Linh Nhi nhìn về nơi giọng nói khàn khàn kia phát ra.
Không ngoài dự đoán, bóng vài con thuyền hiện ra giữa làn sương mù.
Nhưng âm thanh trầm đục ấy lại vang lên lần nữa. Hơn mười con thuyền xuất hiện đằng sau thuyền của Thiên Bảo Các.
"Ơ? Người của đảo Bà La cũng tới cơ à!"
Nhận ra những chiếc thuyền đó thuộc về thế lực nào, Bảo Linh Nhi nhếch mép cười khẩy.
Cô ấy chống mắt lên xem đảo Bà La và đảo Quỷ Khô đang toan tính điều gì!
Mối làm ăn của Thiên Bảo Các trải rộng toàn bộ tiểu thế giới Tam Thiên, chưa từng sợ ai.
Đảo Bà La và đảo Quỷ Khô thôi thì chưa đủ làm Bảo Linh Nhi này sợ hãi!
"Ha ha! Sao đi bảy mươi hai hải đảo Nam Hải cũng không cho đảo Bà La ta biết thế Bảo tiểu thư? Lẽ nào vì đảo Bà La đứng thứ hai trong bảy mươi hai đảo, không sánh bằng đảo Thiên Luân nên Bảo tiểu thư coi khinh bọn ta!"
Tiếng cười phóng khoáng vang lên, một bóng người đứng ở đầu con thuyền mỉm cười nhìn về phía thuyền của Thiên Bảo Các ở đằng trước.
Nghe vậy, Bảo Linh Nhi chỉ cười thản nhiên, trả lời: "La Minh thiếu đảo chủ nói quá lời, Thiên Bảo Các mở cửa làm ăn, làm gì có chuyện đi về tay không? Chẳng qua là do trước giờ quý đảo chỉ hợp tác với Lãm Kim Lâu, Thiên Bảo Các bọn ta giành kế sinh nhai với Lãm Kim Lâu thì không hay cho lắm!"
"Bảo tiểu thư khách sáo quá. Giữa Lãm Kim Lâu và Thiên Bảo Các, đương nhiên ta sẽ chọn bên cho nhiều ưu đãi hơn rồi. Đảo Quỷ Khô bọn ta bằng lòng hợp tác với Thiên Bảo Các!"
Người vừa cất tiếng là một người thanh niên đứng trên con thuyền phía trước.
Thanh niên có mái tóc dài nhưng bù xù, quanh mắt in đậm hai quầng thâm đen sì làm ai nhìn vào cũng thấy thương thay.
"Quỷ Sâm thiếu đảo chủ, ngươi nói vậy làm khó ta rồi. Lần này, ta đến đây chỉ để mở rộng quy mô. Sau này chúng ta còn nhiều dịp hợp tác lắm!"
Bảo Linh Nhi đáp trả trơn tru, không một sơ hở, không cho hai người kia cơ hội cố ý làm khó dễ.
Thiếu đảo chủ của đảo Bà La và đảo Quỷ Khô cũng đến, nhất định chuyến đi này sẽ nhiều sóng gió lắm đây.
"La Minh, Quỷ Sâm, hai ngươi tới đây làm gì thế?"
Cuối cùng Luân Vô Thường cũng lên tiếng.
"Đảo Thiên Luân bọn ta mời Thiên Bảo Các đến Nam Hải thì đương nhiên mối làm ăn này phải do bọn ta thực hiện trước rồi, mắc mớ gì đến các ngươi?"
"Luân Vô Thường, ngươi xấc xược quá đấy!"
La Minh cằn cộc đáp trả: "Đảo Thiên Luân nhà ngươi có mạnh đến đâu cũng hơn được đảo Bà La ta và đảo Quỷ Khô chắc? Đừng có đứng đây chém gió nữa. Tâng bốc mình thế sao không có tên trên bảng Thiên Mệnh đi?"
"Suốt ngày tự gọi bản thân là đệ nhất thiên tài của bảy mươi hai hải đảo nhưng không bằng cả người đứng thứ 280 trên bảng Thiên Mệnh là Huyết Vô Tình, không thấy mất mặt à?"
Bị La Minh và Quỷ Sâm kẻ xướng người họa chế giễu, Luân Vô Thường tức chết đi được.
Từ sau khi tiếp quản đảo Huyết Sát, tốc độ thăng cấp của Huyết Vô Tình tiến bộ thần tốc, hắn ta thật sự không theo kịp.
Khốn nạn nhất là cái bảng xếp hạng Thiên Mệnh do Lãm Kim Lâu lập ra để đánh giá kia. Không ngờ Huyết Vô Tình được ở trên bảng trong khi Luân Vô Thường hắn ta thì không.
Câu nói này như dằm đâm vào thần kinh hắn ta. Nhức nhối.
"Ba vị, đừng cãi nhau nữa. Thiên Bảo Các ta tới bảy mươi hai hải đảo là để bàn chuyện làm ăn chứ không phải để đánh nhau!"
Bảo Linh Nhi thấy tình hình không ổn bèn lên tiếng can ngăn.
"Làm ăn đương nhiên phải làm, chẳng qua không biết Thiên Bảo Các cô có tư cách không thôi!"
Một ông lão đứng trên thuyền của đảo Bà La ra mặt. Lão ta có mái tóc bạc phơ nhưng trông vẫn cực kỳ khỏe mạnh.
"Kim Bất Dịch!"
Thấy ông lão vừa xuất hiện, lần đầu tiên Bảo Linh Nhi có vẻ hoảng hốt.
Dự cảm không lành chợt dấy lên trong lòng cô ấy.
"Kim Bất Dịch, lão già ông sao lại đe dọa thiếu các chủ Thiên Bảo Các người ta thế hả, bất lịch sự lắm đấy! Bảo chủ mà biết sẽ đòi cái mạng của ông cho xem!"
Đúng lúc này, một người trung niên trên thuyền của đảo Quỷ Khô cũng lộ diện.
"Ảnh Triển!"
Sự hiện diện của người này càng khiến Bảo Linh Nhi chắc chắn rằng dòng nước đục sắp bị khuấy đảo rồi.
Kim Bất Dịch cười sằng sặc: "Lãm Kim Lâu, Thiên Bảo Các và Ám Ảnh Các chúng ta đã tụ tập đầy đủ rồi, chi bằng thi đấu giành quyền giao dịch với bảy mươi hai hải đảo đi!"
"Ồ? Thi đấu thế nào?", Ảnh Triển hùa theo.
"Đơn giản thôi!"
Kim Bất Dịch nói tiếp: "Ba thương buôn chúng ta trước giờ chỉ phụ trách mảng riêng của bản thân, nhưng thật ra chúng ta đều ngầm hiểu ba bên chẳng khác nhau là bao. Thế thì đương nhiên là phe mạnh nhất sẽ giành được quyền làm ăn với bảy mươi hai đảo sau này, đúng chứ?"
"Vậy thì tổ chức một cuộc tranh tài về luyện đan, luyện khí và võ đạo đi!"
"Cụ thể hơn xem nào?"
"So tài về luyện đan thì phải cử thầy luyện đan mạnh nhất trong mỗi thế lực, thôi thì quy định trước là thầy luyện thánh đan đi. Luyện chế thánh đan hạ phẩm, cùng một loại đan dược, so về phẩm chất và đan văn. Dĩ nhiên luyện khí cũng là thánh khí hạ phẩm, so về phẩm chất. Cái này thì dễ rồi, cứ xét dựa trên cường độ là xong. Về võ đạo, Ám Ảnh Các của cậu mạnh về ám sát, nhất định cảnh giới và thực lực của các võ giả cũng không kém. Vậy thì chọn ra sát thủ cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất để thi đấu về ám sát đi!"
"Được thôi!", Ảnh Triển cười xởi lởi: "Nhưng quy định thắng bại cho cuộc thi này thế nào?'
"Thắng một trận thì được một phần ba quyền giao dịch với bảy mươi hai hải đảo. Nếu thắng cả ba trận thì toàn bộ quyền giao dịch thuộc về phe đó, hai phe còn lại không được phép nhúng tay vào mọi thương vụ trên bảy mươi hai hải đảo. Ai vi phạm, phát hiện là giết!"
Tàn nhẫn quá vậy!
Trong lòng Bảo Linh Nhi cực kỳ tức tối.
Lần này đi cô ấy đâu có chuẩn bị gì. Rõ ràng hai lão cáo già này đứng đây chờ cô ấy từ lâu rồi!
"Đấu thì đấu!"
Nhưng một tiếng thét đầy phẫn nộ đã vang lên trước khi Bảo Linh Nhi kịp lựa lời phản đối.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất