Chương 759: Mê hoặc
Bảo Linh Nhi là các chủ của Thiên Bảo Các và nắm mọi quyền hành, mình đi theo cô ta sẽ có lợi cho việc tìm kiếm tin tức về Dao Nhi và Tâm Nhi hơn.
Vả lại, Vạn Vô Sinh, Tiểu Hắc và Mục Thanh Vũ cũng không rõ tung tích ra sao, không biết họ đã đi đâu rồi.
Mình cần phải tìm họ trước!
Còn việc báo thù núi Huyền Không thì với thực lực hiện tại, đến đệ tử xếp thứ 101 của môn phái họ là Trần Nhiễm, Mục Vỹ còn không đánh lại, chứ đừng nói là những cường giả tuyệt thế có thực lực thâm sâu.
“Mục Vỹ, mang y phục của ta vào đây, ta để ở bên ngoài ấy!”
Lúc Mục Vỹ đang trầm tư, một giọng nói dịu dàng chợt vang lên, một cánh tay ngọc ngà của Bảo Linh Nhi thò ra từ phòng tắm, cô ấy nói.
“Đúng là yêu tinh!”
Nhìn cánh tay ngọc ngà trắng ngần, hơn nữa còn dính nước thò ra ngoài, Mục Vỹ cười khổ rồi đưa y phục qua.
“Cảm ơn!”
Một lát sau, Bảo Linh Nhi đã mặc một bộ y phục mỏng tang đi ra, đứng yêu kiều trước mặt Mục Vỹ.
“Mục hộ vệ, hôm nay là ngày đầu tiên quen biết, hai chúng ta hãy trò chuyện để hiểu rõ về nhau hơn, hơn nữa ta cũng cần nói cho ngươi biết việc cần làm!”
“Được!”
Bảo Linh Nhi mỉm cười rồi đi vào thư phòng.
Có một chiếc ghế gỗ dài ở bên trong, bên trên có một chiếc chăn lông dài.
Chiếc chăn này rõ ràng được làm từ da lông của thánh thú Ngân Tuyết Hồ, Thiên Bảo Các không hổ là thế lực hàng đầu ở Thiên Bảo Cácg, đúng là giàu thật.
“Haizz, ngày hôm nay mệt thật đấy, Mục hộ vệ, hãy bóp chân cho ta!”
Bảo Linh Nhi cầm một tách trà trên bàn lên rồi lười nhác nói.
Đôi chân của cô ấy lộ ra dưới chiếc váy voan, lồ lộ trước mắt Mục Vỹ.
Bảo Linh Nhi vừa tắm gội xong, tóc vẫn còn hơi ướt, gương mặt thì ửng hồng như quả đào, nhất là đôi chân thon dài lộ ra bên ngoài của nàng ta thật sự rất quyến rũ.
“Hình như đây không phải việc của hộ vệ thì phải?”
“Sai rồi, bây giờ ngươi đã là hộ vệ thân cận của ta nên đương nhiên phải làm cả những việc này!”, Bảo Linh Nhi cười nói: “Nếu không thì tại sao bọn họ ở bên ngoài, còn ngươi lại được ở trong này?”
“Được thôi!”
Mục Vỹ hoàn toàn cạn lời.
Từ lúc sống lại đến nay, hắn đã có Tần Mộng Dao và Vương Tâm Nhã, còn Tiêu Doãn Nhi thì hắn chỉ thấy thương.
Vì thế, hắn không muốn dây dưa thêm với một người phụ nữ nào nữa!
Dù Bảo Linh Nhi có khoả thân trước mặt Mục Vỹ thì hắn cũng vẫn có thể kiềm chế được.
Nợ ân tình rất khó trả.
Mục Vỹ ngồi xổm xuống, chạm tay vào làn da mịn màng đó, bắt đầu nắn bóp.
Bảo Linh Nhi duỗi thẳng chân rồi hào hứng quan sát phản ứng của Mục Vỹ.
“Haizz, vừa tắm xong nên ta thấy hơi nóng!”
Thấy Mục Vỹ vẫn làm thinh, Bảo Linh Nhi bắt đầu kéo áo ở bờ vai, để lộ ra làn da trắng ngần mê người, khiến ai nhìn cũng phải say đắm.
Nhưng Mục Vỹ chẳng hề nhìn tới.
Không lẽ tên này thích đàn ông?
Thấy Mục Vỹ vẫn làm ngơ, Bảo Linh Nhi oán than trong lòng.
Cô ấy là thiếu các chủ của Thiên Bảo Các, không biết có biết bao nhiêu người thèm khát, một là vì giá trị của Thiên Bảo Các, hai là vì sắc đẹp của cô ấy.
Nhưng Mục Vỹ này lại không có phản ứng gì.
Phụ nữ là như vậy, đàn ông càng thờ ơ với họ thì họ càng tức giận.
Bảo Linh Nhi không tin Mục Vỹ không có suy nghĩ gì, cô ấy chầm chậm giơ đôi chân đang được Mục Vỹ xoa bóp lên rồi cọ liên tục vào bụng của hắn.
“Thiếu các chủ ngồi yên đi!”
Đột nhiên Mục Vỹ ngẩng đầu lên nhìn Bảo Linh Nhi rồi nói: “Đừng thử thăm dò nữa, không ta mà mất kiểm soát là thiếu các chủ chịu thiệt đấy!”
Lúc này, khí thế toàn thân của Mục Vỹ đã khác hẳn, một luồng khí tức huyết sát lan ra.
Bảo Linh Nhi bỗng cảm thấy sợ.
Cuối cùng cô ấy đành ngồi im trước mặt Mục Vỹ, không dám giở trò gì nữa.
“Có gì muốn hỏi thì thiếu các chủ hỏi đi!”, Mục Vỹ cúi xuống rồi nói.
“Ta không quan tâm ngươi có phải là Mục Vỹ hay không, nhưng ta mong ngươi hãy che giấu cho cẩn thận. Ta có một chiếc mặt nạ được làm từ da của thánh thú cấp năm Thiên Vực Hàn Thiền, nó không chỉ giúp ngươi biến thành mọi hình dáng mong muốn, mà còn có thể thay đổi khí tức của ngươi nữa, đến võ giả mười tầng cảnh giới Vũ Tiên cũng không thể phát hiện được”.
Bảo Linh Nhi cười nói: “Ta nghĩ ngươi đeo vào sẽ hợp lý hơn! Vì trông ngươi của bây giờ đã hoàn toàn khác trước rồi!”
“Xem ra thiếu các chủ biết hết rồi!”
Mục Vỹ nhìn Bảo Linh Nhi rồi cười nói: “Biết rồi mà thiếu các chủ vẫn dám giữ ta lại bên cạnh ư?”
“Sao không? Người khác sợ Cửu Hàn Thiên Cung, còn ta thì không. Thiên Bảo Các ta làm ăn với cả tiểu thế giới Tam Thiên, không có Cửu Hàn Thiên Cung thì ta chỉ mất đi một chút lợi nhuận thôi, nhưng nếu không có Thiên Bảo Các chúng ta thì nơi đó sẽ gay đấy”.
“Đa tạ!”
Bảo Linh Nhi mỉm cười nói: “Không cần cảm ơn ta, ta giữ ngươi lại là để ngươi giúp ta!"
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất