Mục Thần - Mục Vỹ (FULL)

Chương 744: Là phúc hay hoạ?

Quyết định xong, Mục Vỹ cắm đầu bay vào trong ngọn núi ấy.

Ngay sau đó, một lực hút cực lớn đã kéo lấy người, khiến hắn không thể bay tiếp được nữa, mà chỉ có thể đi bộ lên núi.

Vù vù, hàng loạt tiếng xé gió vang lên, Hàn Thiên Vũ đã đuổi đến bên ngoài ngọn núi, gã lập tức biến sắc mặt khi thấy một tầng sương mù màu đen bao phủ ngọn núi.

Dường như mọi thủ đoạn đều mất tác dụng ở đây, cho nên gã không thể phát hiện ra khí tức và bóng dáng của Mục Vỹ.

Nếu để Mục Vỹ luyện hoá được Bổ Thiên Thạch và cây Vạn Hoá, gã không sợ thực lực của hắn tăng thêm, mà chỉ tiếc để tuột mất những bảo vật đó.

“Các ngươi đứng lại cho ta!”

Trông thấy đám người đuổi theo phía sau, Hàn Thiên Vũ chợt quát.

“Các ngươi đều biết Vỹ Mộc nên bây giờ hãy chia nhau ra vào trong này tìm hắn. Nhớ, nếu thấy hắn ở đâu thì phải phát tín hiệu ngay, một khi nghe thấy tiếng nổ thì phải cấp tốc tập hợp, rõ chưa?”

Hàn Thiên Vũ nhìn những người đó rồi hạ lệnh.

“Tại sao chúng ta phải nghe lời ngươi?”

Một đệ tử cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất của Thất Tinh Môn không nhịn được nữa đã phản bác lại.

Phụt…

Một âm thanh vang lên, đầu của đệ tử đó đã bị xuyên thủng, máu tươi chảy lênh láng, người đó đã chết.

Cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ nhất, Đại Đạo Kim Đan mà cũng bị giết bởi một chiêu.

Mọi người ở đó đều lập tức run lên.

“Bây giờ các ngươi đã biết tại sao phải nghe lời ta chưa?”

Hàn Thiên Vũ hừ nói: “Tìm được hắn là phải tập trung lại ngay, nếu ai dám có ý đồ với bảo bối thì dù có phải đuổi đến tận môn phái thì Hàn Thiên Vũ ta cũng sẽ giết bằng được các ngươi!”

Dứt lời, Hàn Thiên Vũ chạy vào ngọn núi thứ nhất trước.

Với gã, Mục Vỹ chỉ như một con kiến hôi, nhưng con kiến này lại dám giết người và cướp bảo vật trước mặt gã, sau đó còn bình yên vô sự bỏ chạy, điều này thật sự khiến gã không thể chịu nổi!

Kiến hôi cũng nên có giác ngộ của chính mình.

Thứ không thuộc về mình thì không nên tranh giành!

Trong mắt Hàn Thiên Vũ chứa đầy sát ý, gã bắt đầu men theo ngọn núi để tìm tung tích của Mục Vỹ.

Nhưng ngọn núi này đã bị hắc khí bao phủ, trên đỉnh núi thì chỉ toàn tiếng sấm rền, nhìn từ xa gần như không thể thấy gì cả.

Sau khi tiến vào trong núi rồi thì có thể nhìn thấy đỉnh núi, các tiếng đùng đoàng như lôi kiếp ấy khiến ai cũng phải khiếp sợ.

Cả ngọn núi này cho người ta một cảm giác vô cùng quỷ dị.

Lúc này, các cường giả của bảy thế lực lớn bên ngoài núi Thiên Tuyển đã bắt đầu thấy lo.

Năm ngọn núi ở giữa thì ánh lên tia sáng u ám, còn ngọn núi thứ nhất và thứ bảy thì toả ra tia sáng màu đen kỳ dị.

Tia sáng quỷ dị ấy phát từ ngọn núi thứ nhất sang ngọn núi thứ bảy, nối liền năm ngọn núi ở giữa lại.

“Tinh Vô Cực, ông giỏi đoán số trời thì nhìn thử xem đó là điềm dữ hay lành?”, thấy hắc khí ấy lan ra, Thánh Thiên Tứ khó hiểu hỏi.

“Là phúc thì không phải hoạ, mà là hoạ thì không thể tránh. Thánh Thiên Tứ, trong núi Thiên Tuyển không chỉ có mỗi đệ tử của Thánh Tước Môn ông đâu, nếu có nguy hiểm thì bọn họ đều phải chịu hết”.

“Đành vậy!”

Nhưng không biết tại sao, từ khi nhìn thấy hắc khí cuồn cuộn ấy, Thánh Thiên Tứ luôn cảm thấy hoảng loạn.

Đúng ra Tước Thải Y là đệ tử thiên tài của Thánh Tước Môn thì ông ta không nên lo lắng mới phải.

Song, không biết vì sao, ông ta cứ thấy bất an.

Bây giờ, Thiên Ngọc Tử cũng đang rất lo lắng. Đây là lần đầu tiên Chu Tử Kiện thi triển thực lực, hơn nữa ngoài Cừu Xích Viêm ra thì các đệ tử còn lại đều tham gia giải Thiên Tuyển lần đầu.

“Hi vọng tất cả đều bình an…”

Chỉ có Tinh Vô Cực là híp mắt lại và chắp tay sau lưng như thể hoàn toàn yên tâm về đệ tử của mình.

Nhưng nghĩ lại thì cũng đúng, Tinh Tử Hàng đệ tử mạnh nhất trong núi Thiên Tuyển, nếu hắn ta mà xảy ra chuyện thì các đệ tử khác e sẽ không sống nổi.

Lúc này, mọi người đang tập trung tại một chỗ trong núi Thiên Tuyển.

Người của bảy thế lực lớn chia ra bảy hướng rồi đi tìm Mục Vỹ.

Dù ngọn núi này rất rộng, nhưng nếu họ tìm kỹ thì không khó để tìm ra Mục Vỹ.

“Chịu rồi, xem ra phải lên trên đỉnh núi xem có chỗ nào nghỉ chân không thôi, biết đâu những tia sấm sét ấy có thể che chắn cho mình”.

Quyết định vậy xong, Mục Vỹ bay thẳng lên đỉnh núi.

Trên đường đi, hắn thấy cây cỏ hoa lá đều có một màu xám tro, như mất hết sức sống.

“Hử?”

Cuối cùng thì đoàn người cũng tìm thấy một chút manh mối.

Phần Phiêu Tuyết đứng lại, nhìn con đường có màu xanh nhạt ở phía trước rồi hừ nói: “Khắp ngọn núi này đều có khí tức tĩnh mịch, nhưng Vỹ Mộc đang giữ Thụ Tâm của cây Vạn Hoá, nơi hắn đi qua, cây cối sẽ được hồi sinh, cứ men theo cỏ cây thì kiểu gì cũng tìm được hắn!”

“Tốt!”

Phần Lạc Thiên đến giờ vẫn còn sợ hãi.

Khoảnh khắc Mục Vỹ giết Tước Thải Y đã lưu lại ấn tượng quá sâu với bọn họ.

Thiên tài như cô ta mà Mục Vỹ muốn giết là giết, vì thế chắn chắn hắn sẽ không nương tay khi đối phó với họ.

Y không muốn chọc vào loại người này, nhưng lại không dám đắc tội với Hàn Thiên Vũ.

Điều quan trọng hơn hết là Mục Vỹ đang giữ một nửa Vĩnh Hằng Chi Kim, nếu hắn chịu giao nộp thì y đồng ý tha mạng cho hắn.

Ads
';
Advertisement