Chương 1106: Các phu nhân tới

Trận huyên náo này đã khiến các trưởng lão cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ tám vây đánh phải khốn khổ.

Bọn họ cứ ngỡ Mục Vỹ đã kiệt sức rồi, ai dè dù trông đã mệt lử, nhưng khi cầm hai thanh kiếm lên, hắn vẫn điều khiển Song Thủ Kiếm một cách xuất quỷ nhập thần.

Quái lạ!

Điều đáng hận hơn là hắn dùng Song Thủ Kiếm cũng không sao, nhưng uy lực của kiếm tâm vẫn khiến họ phải khốn khổ.

Bực hơn nữa là họ lại không thể khống chế Mục Vỹ bằng pháp tắc không gian và thời gian.

Nhất thời, các đại trưởng lão vốn ở thế hung hăng chợt biến thành luống cuống.

Cuối cùng, chỉ có các trưởng lão ở cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ bảy, thứ tám mới có thể phát hiện ra tung tích của Mục Vỹ.

Nhưng hắn không liều mạng chiến đấu với họ, mà cứ chạy vòng quanh.

“Mục Vỹ, ngươi còn chạy được nữa không?”

Song trong lúc Mục Vỹ chạy vòng tròn, đã có giọng nói vang lên.

Đó là tiếng của Chu Vô Năng và Chu Chính Ân.

Một mình Huyết Vô Tình địch lại ba người, trong thời gian ngắn, y có thể cầm chân họ, nhưng lâu dần, hai người khác muốn vùng ra thì rất dễ dàng.

Lúc này, khi thấy Mục Vỹ điên cuồng như vậy, hai vị trưởng lão dứt khoát tách ra, để một mình Chu Mậu xử lý Huyết Vô Tình, còn họ thì tấn công Mục Vỹ.

Hiện giờ, các thành viên tinh anh của Huyết Minh như Tần Mộng Dao, Thiên Vô Viêm, Chu Á Huy và Trương Thắng Vỹ đều đang bị cường giả đỉnh cấp của các thế lực lớn quấn lấy.

So về số lượng cường giả đỉnh cấp thì Huyết Minh ít hơn các thế lực lớn hợp sức lại nhiều, các thiên chi kiêu tử của họ đều có thể lấy một địch hai hay thậm chí là ba.

Tần Mộng Dao dựa vào thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ chín điều khiển thần phách Băng Hoàng để một đấu bốn, hơn nữa còn là bốn trưởng lão ở tầng thứ mười của núi Huyền Không.

Hiện giờ, căn bản không có ai rảnh để bảo vệ Mục Vỹ.

Sau khi hai giọng nói ấy vang lên, lập tức đã có hai bóng người xuất hiện hai bên Mục Vỹ.

Chu Vô Năng và Chu Chính Ân không áp sát Mục Vỹ, mà chia ra đứng hai bên.

“Chiến!”

Ngay sau đó, hai trưởng lão cảnh giới Sinh Tử đã ra tay.

Hỗn Nguyên Dưỡng Thiên Kinh của nhà họ Chu!

Bụp bụp…

Các tiếng động vang lên, hai luồng chân nguyên như hai dải lụa trắng lao nhanh tới quấn lấy Mục Vỹ từ hai phía.

“Song Kiếm Long Ngâm!”

Không chỉ có Chu Tử Kiện tinh thông Song Thủ Kiếm, mà còn Mục Vỹ nữa.

Mục Vỹ cầm hai món Hư Tiên Khí trong tay, sau đó lạnh lùng phóng hai luồng chân nguyên giao long lên tấn công.

Uỳnh!

Âm thanh va chạm lập tức vang lên, ngay sau đó là hai tiếng kêu đau đớn.

Tiếp đó là tiếng xương gãy.

Những âm thanh này phát ra từ Chu Vô Năng và Chu Chính Ân.

Bọn họ cũng không ngờ Song Thủ Kiếm của Mục Vỹ lại có uy lực vô tận như vậy, suýt nữa cả hai đã ốm đòn rồi.

Tuy thế cũng không sao, miễn họ có thể khiến Mục Vỹ bị thương là được.

Hai luồng chân nguyên như hai dải lụa trắng và luồng chân nguyên hình rồng va chạm với nhau, phát ra tiếng nổ mạnh mẽ, đôi tay của Mục Vỹ chợt vang lên tiếng răng rắc, rõ ràng là tiếng xương gãy.

Ngay sau đó, đôi tay của hắn đã vô lực buông thõng.

“Hai lão hồ ly này!”

Mục Vỹ nghiến răng, sau đó hít một hơi lạnh rồi thầm mắng.

“Ức chưa?”

Mục Vỹ nhìn hai cánh tay buông thõng của mình rồi bất đắc dĩ nói: “Dù có phải chết thì ta cũng phải kéo vài tên đi theo!”

Dứt lời, Mục Vỹ nhìn hai người kia rồi mỉm cười lạnh lùng.

“Thế thì cùng chết đi!”

Mục Vỹ nhếch miệng, nở một nụ cười ghê người.

“Ai cho huynh chết hả!”

Song đúng lúc này, lại có một giọng nói kiêu ngạo vang lên.

Tiêu Doãn Nhi!

Cô ấy mặc chiếc váy dài màu đen, ôm lấy vóc dáng mỹ miều.

Phía sau Tiêu Doãn Nhi là Vỹ thánh sử, nhưng đôi mắt lộ ra dưới chiếc khăn che mặt của bà ấy khi nhìn Mục Vỹ lại có vẻ thương xót.

“Tiêu Doãn Nhi, cô phải biết mình là thiếu thánh nữ của thánh địa Huyền Nguyệt. Cô làm thế này là muốn thánh địa Huyền Nguyệt đối đầu với núi Huyền Không đúng không?”

Thấy mấy chục người của thánh địa Huyền Nguyệt xuất hiện, Cực Vũ Thắng lên tiếng.

“Tiêu Doãn Nhi ta là người phụ nữ của Mục Vỹ, hôm nay ta đến đây vì người đàn ông của mình nên chỉ dẫn theo những bằng hữu thân thiết để giúp người ta yêu thôi!”

Tiêu Doãn Nhi kiên cường nói: “Dù phải đối đầu với núi Huyền Không thì ta cũng sẽ đứng phía sau để ủng hộ huynh ấy!”

Tiêu Doãn Nhi vừa nói dứt câu, Vỹ thánh sử đứng phía sau cô ấy đã lao ra.

“Vương Tâm Nhã ta cũng vậy!”

Ngay sau đó lại có một giọng nói lạnh lùng khác vang lên.

Vương Tâm Nhã mặc chiếc váy dài màu trắng, cô ấy nhìn Mục Vỹ với vẻ xót xa.

“Hôm nay, ta là phu nhân của minh chủ Huyết Minh, ta đến để giúp người đàn ông của mình!”

Vương Tâm Nhã đanh thép nói.

Phía sau cô ấy là ba vị tông lão của Vạn Trận Tông là Vạn Kiệt, Vạn Vô Sinh và Vạn Lịch, cùng đệ tử số một của môn phái là Trần Uyên.

Ads
';
Advertisement