Chương 1084: Cách này hay đấy

Đúng lúc này, Mục Vỹ rất vui khi nhìn bóng lưng rời đi của người thuộc ba gia tộc lớn.

Đến Kim Ân, Thạch Phá Thương và Lâm Động Thiên cũng không dám nán lại thêm một giây nào nữa!

Bọn họ đã tận mắt chứng kiến lực phản phệ của một triệu Linh Tinh cực phẩm rồi.

Bây giờ là năm triệu nên không một ai dám sơ suất.

Dưới tình huống này, cả ba vị trưởng tộc cũng phải vội vàng rút lui.

Lực phản phệ lần này đúng là đã mạnh hơn lần trước hàng chục lần, sức mạnh điên cuồng màu xanh nhạt nhanh chóng cuốn về phía mọi người.

Thấy vậy, đến ba vị trưởng lão còn tái mét mặt.

Xong đời rồi!

Dường như cả ba bọn họ đều có chung một suy nghĩ này.

Đoàng!

Ngay sau đó, một âm thanh inh tai nhức óc đã vang lên, cuối cùng luồng sức mạnh dồi dào đó đã hoàn toàn bùng nổ.

Những cụm từ như dời núi lấp bể, nghiêng trời lệch đất cũng không đủ để diễn tả vụ nổ này.

“Giỏi, ngươi giỏi lắm!”

Lúc tiếng nổ vang lên, Chu Trí Viễn nhìn Mục Vỹ rồi run rẩy hừ nói.

“Đa tạ quá khen!”

Mục Vỹ chắp tay rồi nhìn ông ta, nói: “Nhưng hình như bây giờ Chu trưởng lão nên quan tâm tới thương tích của đệ tử nhà mình, chứ không phải thề thốt đòi sống đòi chết với ta đâu nhỉ?”

Vụ nổ diễn ra, khiến những người đang lao lên đều bị hất bay.

Tiếng kêu rên, mắng chửi, gào thét vang lên không ngớt ở chỗ của bốn gia tộc lớn.

Trong lòng bọn họ lúc này chỉ có một nỗi oán hận.

Nhưng dù có tức nổ phổi thì họ cũng không dám lên tiếng phản bác ở đây.

Đại trận vẫn còn lưu lại dư chấn khủng khiếp, khiến họ không dám lại gần.

Sau vụ nổ ấy, gần mười nghìn đệ tử của các gia tộc lớn đã bị thương.

“Ba vị trưởng lão!”

Chu Trí Viễn nhìn cả đống người bị thương đang ngồi dưới đất rồi bình tĩnh nói: “Chúng ta đã tổn thất quá lớn, hay tạm thời lui quân để chỉnh đốn lại đã!”

Dù Kim Ân, Lâm Động Thiên và Thạch Phá Thương không cam tâm, nhưng khi thấy đệ tử nhà mình bị thương quá nhiều, cục diện thì hỗn loạn, họ đâu dám tiến công nữa.

Ba vị trưởng tộc lập tức hạ lệnh cho mọi người rút quân.

Thấy ba gia tộc lớn đã rút lui, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.

“Mục Vỹ, không sao chứ?”

Thiên Ngọc Tử bước tới rồi nhìn Mục Vỹ hỏi.

“Ta thì có chuyện gì được?”, Mục Vỹ cười nói: “Người có chuyện là họ ý!”

Ba gia tộc lớn vẫn để một phần ba quân ở lại để canh chừng và bao vây Thiên Kiếm Phong kín kẽ, một phần ba quân nữa thì chăm sóc những đệ tử đang bị thương còn lại.

“Mục Vỹ, hay tối nay chúng ta tranh thủ tấn công ra ngoài đi?”

“Không được!”

Mục Vỹ cười nói: “Tuyệt đối không! Ta đã thông báo cho người của Huyết Minh rồi, không lâu nữa họ sẽ đến, chắc chắn ba gia tộc lớn cũng biết điều này”.

“Vì thế khả năng cao họ đã giăng bẫy, nhỡ đến lúc ấy người của Huyết Minh chưa đến, chúng ta chui vào bẫy ngay, vậy là thua rồi!”

“Ừm!”

Chu Tử Kiện biết Mục Vỹ là người suy nghĩ chu toàn nên gật đầu.

“Chắc hôm nay là viện binh của Huyết Minh đến thôi!”, Mục Vỹ nhìn lên trời rồi lẩm bẩm.

Đêm đến, bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, ánh trăng không còn lẻ loi nên cũng khiến lòng người bớt lạnh lẽo.

Lúc này, trưởng tộc của ba gia tộc lớn và Chu Trí Viễn đang ngồi trong đại trướng của thủ lĩnh.

“Chết tiệt! Không ngờ tên khốn Mục Vỹ lại có thể gia cố thêm cho đại trận hộ phong đến mức ấy!”, Kim Ân đập bàn rồi hung dữ nói.

Lâm Động Thiên cũng gằn giọng: “Cả hai lần tấn công đều bị đại trận hộ phong phản phệ, vì thế mà nhà họ Lâm ta có đến ba bốn nghìn người bị thương, còn chết thì gần nghìn người rồi!”

“Nhà họ Thạch ta thì tổn thất năm nghìn!”

Thạch Phá Thương buồn bực nói: “Tên Mục Vỹ chết tiệt! Nếu không phá được đại trận hộ phong thì sao chúng ta lấy bảo bối của Thiên Kiếm Sơn được?”

“Ba vị trưởng tộc bình tĩnh, có thể nghe tại hạ nói đôi lời không!”

Chu Trí Viễn chợt đứng dậy rồi nhìn ba người kia, nói: “Lần này, chắc chắn Mục Vỹ đã động tay động chân với đại trận hộ phong, nếu không Tịch Diệt Chiến Lôi của nhà họ Kim đã phá được đại trận rồi, ta nghĩ mọi người đều đã rõ uy lực của loại bom này!”

“Nếu vậy, chúng ta cứ chờ ở đây, kiểu gì người của Huyết Minh cũng đến. Chi bằng, chúng ta hãy thiết kế mai phục ở quanh Thiên Kiếm Sơn?”

Mai phục!

Nghe thấy vậy, ba vị trưởng tộc bắt đầu ủ mưu ngay.

Đúng rồi!

Bọn họ có thể phục kích!

Chỉ cần bắt được vài thành viên quan trọng của Huyết Minh thì kiểu gì Mục Vỹ cũng thò mặt ra.

Chỉ cần Mục Vỹ đi mất thì đại trận hộ phong sẽ tiêu đời với họ ngay.

“Cách này hay đấy!”

Kim Ân vỗ đùi rồi cười nói: “Các vị, chúng ta hãy chuẩn bị ngay đi, giải quyết người của Huyết Minh đến chi viện. Còn tổng bộ đảo Lạc Hồn thì núi Huyền Không sẽ tấn công trực tiếp vào đó, Huyết Minh không còn Mục Vỹ thì sẽ như rắn mất đầu thôi”.

Sẽ không còn gì phải lo nữa.

Ads
';
Advertisement