Chương 1062: Cuộc chém giết bắt đầu

Mục Vỹ cảm nhận được sự thay đổi rất rõ.

"Hắc Lân, đi thôi!"

Mục Vỹ loại bỏ mọi vết bẩn trên người rồi nói với vẻ sảng khoái.

"Biết rồi!"

Bấy giờ Hắc Lân mới đứng dậy.

Nhưng ông ta vừa thấy dáng vẻ của Mục Vỹ thì sắc mặt dần dần trở nên kỳ lạ.

"Sao đấy? Mặt ta mọc hoa à?"

Hắn khẽ cười.

"Không có gì, chỉ là cảm giác ngươi khác khác thôi!"

Hắc Lân tỏ ra hơi bất ngờ: "Ta cũng không biết diễn tả sao, cứ thấy ngươi bí ẩn thế nào ấy. Đúng rồi, là bí ẩn!"

Bản thân ông ta cũng kinh ngạc bởi chính câu mình vừa nói ra.

Bí ẩn!

Không ngờ Mục Vỹ khiến nó thấy bí ẩn!

Đúng là không tưởng tượng nổi mà.

"Thôi, đừng nói linh tinh nữa!"

Mục Vỹ phất tay rồi cười nói: "Giờ ra ngoài được rồi!"

"Theo ta!"

Hắc Lân đi trước để dẫn đường. Hai người băng qua quảng trường đến phía bên kia, ở đó bỗng nhiên hiện ra một lối đi khác.

Men theo con đường này suốt nửa canh giờ, hai người mới thấy đường đi phía trước bằng phẳng hơn.

Đúng lúc đó, tiếng đánh nhau thu hút sự chú ý của Mục Vỹ.

Sau khi đi hết lối đi, một đồng cỏ hoang vu đập vào mắt hắn.

"Nơi này là... cung điện đó à?"

"Không sai!"

Hắc Lân gật đầu, đáp: "Ban đầu đại nhân nhà ta cất giấu bảo tàng ở đây nhưng mười nghìn năm trước suýt chút nữa đã bị Vỹ tôn giả phát hiện nên dời sang chỗ khác, thế mới có ở trong hang động đó!"

"Im lặng đã nào!"

Hai người từ từ lại gần nơi xảy ra tranh chấp.

"Ơ?"

Mục Vỹ đột nhiên sửng sốt khi thấy hai phe đang đánh nhau ở đằng kia.

Hai phe tham gia cuộc chiến chính là người của Huyết Minh, thánh địa Huyền Nguyệt và núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung.

"Ối chà chà, ối chà chà!"

Mục Vỹ vừa quan sát trận chiến của song phương vừa trêu tức: "Cửu Hàn Thiên Cung và núi Huyền Không đúng là nóng vội, chưa gì đã đánh nhau rồi!"

"Ngươi tính làm gì?"

Hắc Lân bình tĩnh phân tích: "Ta thấy hai thế lực lớn kia đều áp đảo về số lượng và sức mạnh, người của ngươi có vẻ không chống đỡ được lâu đâu!"

"Làm gì à? Đương nhiên là giết chúng rồi!"

"Nếu như ta đang ở trạng thái đỉnh cao thì đã giúp ngươi giải quyết bọn lâu la này được rồi, còn giờ hai kẻ Bạch Tình Thiên và Huyền Ngọc Đức kia đều có cảnh giới Vũ Tiên tầng mười, đấu với bọn chúng thì thương thế bên ngoài của ta không sao nhưng sẽ để lại ảnh hưởng xấu cho nội thương!"

"Sợ là hai chúng ta không thay đổi được tình hình cuộc chiến đâu!"

"Ai nói không được!"

Mục Vỹ nhìn Hắc Lân, trong mắt lộ ra ý cười khó hiểu.

Nếu như cứ liều mạng xông lên xua đuổi bọn võ giả núi Huyền Không và Cửu Hàn Thiên Cung thì khó đấy!

Nhưng Mục Vỹ ngốc đến mức đó ư? Dĩ nhiên là không rồi!

"Hắc Lân, Tập Lung trưởng lão và Vỹ thánh sử mỗi người đều có thể đối phó một kẻ, chắc ngươi cũng được chứ?"

"Cầm chân một lúc thì không thành vấn đề!"

"Tốt!"

Mục Vỹ quyết định: "Vậy ngươi đấu với Hàn Doãn đi, thế thì ông ta sẽ không thể trợ giúp những người khác!"

"Ừ!"

Hắc Lân gật đầu, chuẩn bị xông ra thì nhận ra có gì đó sai sai.

Ông ta lên thì Mục Vỹ làm gì?

Nhưng khi ông ta xoay lại thì nào thấy bóng dáng hắn đâu!

Sau một lúc cảm ứng, Hắc Lân chẳng thể ngờ được mình hoàn toàn không thể cảm ứng vị trí của Mục Vỹ!

Sao lại có chuyện này?

Với cảnh giới của ông ta thì dù Mục Vỹ ẩn thân ở đâu cũng cảm nhận được mới đúng chứ!

"Hóa rồng!"

Bỗng nhiên Hắc Lân nghĩ đến điều gì, nó ngây ra như phỗng.

Chỉ có một lời giải thích hợp lý cho việc Mục Vỹ có thể làm được chuyện này.

Hóa rồng!

Đây là nguyên nhân vì sao ông ta không cảm nhận được Mục Vỹ đang ở đâu.

Tiểu tử này!

Nghĩ đến đây, hình như Hắc Lân biết Mục Vỹ chuẩn bị làm gì rồi!

"Huyền Ngọc Đức, ông đúng là vô liêm sỉ. Huyền Vô Tâm bị giết rồi nên tức quá chứ gì?", Vỹ thánh sử nhìn Huyền Ngọc Đức ở đối diện, bực bội hừ lạnh.

"Dù gì bà cũng là một trong mười thánh sử của thánh địa Huyền Nguyệt, sao lại cà khịa người khác thế chứ Vỹ thánh sử!"

Huyền Ngọc Đức cười khẩy: "Nói thật cho bà biết, Huyết Minh nhất định sẽ như phù dung sớm nở tối tàn, không thể tồn tại mãi mãi trong tiểu thế giới Tam Thiên đâu!"

"Nhớ kỹ lời ông nói đi, có thể ngày nào đó ông sẽ chết trong tay Mục Vỹ đấy!"

"Khỏi lo chuyện đó!", Huyền Ngọc Đức tiến lên một bước, toàn thân dâng trào khí thế bàng bạc. Ông ta quát lớn: "Ta sẽ giết hắn trước khi hắn lớn mạnh!"

Câu vừa dứt, Huyền Ngọc Đức ầm ầm lao đến.
 

Ads
';
Advertisement