Chương 1052: Từ chối

Mục Vỹ đã từng tới thành Trung Thiên.

Nhưng nơi đó không có cường giả đẳng cấp của các thế lực lớn, vì họ chỉ trú đóng ở đó thôi.

La Ba này dám làm càn ở thành Trung Thiên, dù cuối cùng đã bị Phùng thành chủ thần bí của thành Trung Thiên chọc mù một mắt rồi buộc phải rút quân, song vậy thôi cũng quá giỏi rồi.

La Ba đứng trước mặt mọi người rồi kiêu ngạo quan sát chung quanh, con mắt bên trái của ông ta có một vết sẹo đáng sợ, thoạt nhìn giống như vết nhện bò khiến ai cũng phải khiếp đảm.

“Huyền Ngọc Đức, không phục à?”

La Ba cười lớn rồi nói với chất giọng thô kệch.

“Hay là đấu với ta một trận? Chiến sĩ của tộc Đà Ngưu ta đều là những người đàn ông quả cảm!”

Câu nói của La Ba có sự khiêu khích rõ ràng, nhưng Huyền Ngọc Đức nghe xong lại không còn vẻ kiêu ngạo như trước nữa, ngược lại tái mét mặt.

“Con người đúng là chủng tộc hèn mọn, chỉ biết ỷ mạnh hiếp yếu. Ban nãy, rõ ràng ta thấy ông ra oai với tiểu tử kia lắm mà?”, nói rồi, La Ba lại châm chọc tiếp: “Sao giờ lại như con rùa rụt cổ thế?”

“La Ba, ông đừng quá đáng!”

“Ta quá đáng đấy, ông làm được gì nào?”

Dứt lời, La Ba tiến lên, một đệ tử của núi Huyền Không đang bị thương nặng lập tức bị giẫm đạp cho banh xác.

Cảnh tượng này khiến mọi người có mặt ở đó đều im phăng phắc, không một ai dám lên tiếng.

“Xong, giờ các ngươi cuốn xéo hết được rồi đấy!”

La Ba xua tay rồi mất kiên nhẫn nói: “Bộ xương rồng này là của Ma tộc chúng ta!”

Nghe thấy vậy, mọi người đều biến sắc mặt.

Đây là một sự sỉ nhục trắng trợn!

Họ đường đường là trưởng lão cao quý của các thế lực lớn ở tiểu thế giới Tam Thiên, quyền cao chức trọng, sao có thể chịu nổi nỗi nhục này đây?

“Nếu vậy thì cáo từ!”

Lập tức có một giọng nói bình thản vang lên bên tai mọi người.

Mục Vỹ!

Không ai ngờ là một người luôn không chịu khuất phục trước các thế lực lớn như Mục Vỹ lại chủ động rời đi như vậy.

Lẽ nào hắn không cần xương rồng?

Trứng rồng cũng không luôn?

Thấy Mục Vỹ chắp tay, sau đó thật sự dẫn người của Huyết Minh rời đi, mọi người đều ngơ ngác.

“Ớ, ngươi không được đi!”

Nhưng vừa thấy Mục Vỹ định bỏ đi, La Ba chợt lên tiếng.

Con mắt bên phải nhìn Mục Vỹ của ông ta cũng loé sáng.

“Ngươi có xương cốt rắn chắc, hơn nữa thiên bẩm rất cao, ngoài ra còn là thầy luyện thánh đan và thánh khí tuyệt phẩm. Ban nãy, khi ngươi giao chiến với Bạch Tuyệt, ta thấy ngươi là một người rất trầm ổn, dù hắn có cảnh giới cao hơn, nhưng ngươi không hề sợ hãi, cuối cùng còn lật ngược tình thế giết chết hắn!”

“Không, không phải lật ngược tình thế, mà ngươi đã tính trước kế hoạch để giết hắn rồi. Ngươi bắt hắn giở tuyệt chiêu của mình ra, sau đó nắm được nhược điểm của hắn rồi tung một đòn trí mạng”.

Ánh mắt La Ba nhìn Mục Vỹ đầy vẻ tán thưởng: “Ta thấy ngươi rất được, hơn nữa thiên bẩm cũng ổn, ở lại làm ma nô cạnh ta đi!”

Nghe thấy vậy, mắt Mục Vỹ loé sáng.

Ma nô là cách gọi dành cho những võ giả loài người được Ma tộc thu nhận.

Song, ma nô có địa vị rất thấp trong Ma tộc, họ chuyên phụ trách công việc tình báo về tình hình của các thế lực lớn loài người cho Ma tộc.

Vì thế dù Ma tộc ở phía Bắc cách tiểu thế giới Tam Thiên rất xa, nhưng họ vẫn nắm rõ mọi chuyện ở nơi đây.

Tuy nhiên, trong Ma tộc cũng không thiếu những ma nô có thực lực cao cường và địa vị cao quý.

Họ không còn được gọi là ma nô nữa, mà được công nhận là chiến sĩ Ma tộc và trở thành đồng bọn của chúng.

Nhưng bảo Mục Vỹ vứt bỏ Huyết Minh mà mình thành lập để đi theo Ma tộc làm một ma nô thì không bao giờ hắn đồng ý.

“Xin lỗi, ta đã có người thân và bằng hữu của mình rồi nên đành phải từ chối thôi!”

Mục Vỹ chắp tay rồi cười nói.

“To gan, ma hoàng La Ba đã có lời mời mà ngươi dám từ chối ư!”

Một chiến sĩ Ma tộc quát: “Ngươi có biết hàng bao nhiêu người muốn trở thành ma nô cho ma hoàng La Ba mà người không nhận không!”

“Vì họ kém cỏi, chứ liên quan gì đến ta!”

Mục Vỹ bắt đầu trở nên nóng nảy, không nhịn được hừ nói: “Tiểu thế giới Tam Thiên có biết bao thiên tài, ngươi thoải mái mà chọn, miễn trừ ta ra là được!”

Nghe Mục Vỹ nói vậy, La Ba mỉm cười.

Một ma tướng đứng cạnh ông ta hừ một tiếng rồi nhảy ra, tấn công Mục Vỹ.

“Dám ra tay với minh chủ của Huyết Minh ta, ngươi coi môn phái ta là gì hả!”

Tập Lung bước ra, lạnh mặt tung một chưởng.

Bụp…

Một tiếng động khẽ vang lên, chiến tướng của Ma tộc hộc máu rồi thảm hại quay về.

Mục Vỹ cũng cảm thấy nực cười.

Dù La Ba có thực lực cao cường, nhưng nếu mọi người hợp sức lại thì ông ta thua là cái chắc.

Nhưng ông ta lại đuổi mọi người đi rồi giữ một mình hắn ở lại.

Đúng là thần kinh mà!

“Huyết Minh ta cùng lắm chỉ xếp vào hàng thế lực hạng hai, nên không thể tranh giành với các thế lực siêu cấp được, xin cáo từ!”

Mục Vỹ lại chắp tay, sau đó nhìn La Ba rồi dẫn mọi người bỏ đi.

Lần này, La Ba không nói gì nữa.

Song khi thấy Mục Vỹ thật sự dẫn người của môn phái mình đi, các thế lực lớn đều thấy khó hiểu.

Tiểu tử này điên rồi sao?

Hắn hao tâm tổn trí như vậy không phải vì trứng rồng ư?

Xương rồng đang ở đây, chắc chắn trứng rồng cũng vậy, sao hắn lại bỏ đi?

Tuy nhiên, rõ ràng họ không có thời gian để ngẫm sâu về vấn đề này.

Ads
';
Advertisement