Chương 1041: Ai mà tin cho được
Bắt giặc phải bắt vua trước, đương nhiên mọi người ở đây đều hiểu được đạo lý này!
Huyền Ngọc Đức quát lên: "Chư vị, tất cả mọi người đều cùng đến đây vì xương rồng và trứng rồng, nhưng e rằng hiện tại phải cùng vượt qua một cửa ải khó khăn!"
"Bầy sói Hắc Lân này trật tự ngay ngắn, rõ ràng là do sự sắp xếp thống nhất của lang vương Hắc Lân. Ta nghĩ bây giờ chúng ta nên đoàn kết lại với nhau, giết con lang vương Hắc Lân kia thì mới có thể vượt qua ải này được!"
Ông ta nói vậy không sai, hiển nhiên mọi người đều hiểu.
Ngay lập tức, thủ lĩnh các thế lực lớn lần lượt lao ra.
"Huyền Ngọc Đức núi Huyền Không!"
"Hàn Doãn Cửu Hàn Thiên Cung!"
"Chu Thiên Sinh nhà họ Chu!"
"Ma Diệt Vô Cực Ma Tông!"
"..."
Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều bỏ đi mọi hiềm khích, tự phái ra một người đại diện có thực lực mạnh mẽ.
"Minh chủ, chúng ta có nên tham gia không?"
Giờ phút này Mục Vỹ đã tụ họp với đám người Huyết Minh, Tập Lung hỏi hắn.
"Đương nhiên không đi!"
Mục Vỹ cười nói: "Huyền Ngọc Đức của núi Huyền Không đi rồi nhưng vẫn còn người đàn ông trung niên không đơn giản bên cạnh Bạch Tuyệt. Ông ta trà trộn vào nhánh Cổ thuật không biết là muốn làm gì!"
"Hơn nữa các thế lực siêu cấp đều đi, Huyết Minh chúng ta cùng lắm cũng chỉ là thế lực hạng hai, đi cái gì!"
Mục Vỹ nói xong, Tập Lung chỉ chắp tay, không nói gì thêm.
"Bên chỗ Huyết Minh có phải cũng nên phái người đi không?"
Đúng lúc này, đôi mắt sắc lẹm của Hàn Doãn nhìn thấy đám người Mục Vỹ chưa ra tay bèn sừng sộ quát.
Ông ta biết Tập Lung trước đây chính là một trong những trưởng lão hạt nhân của núi Huyền Không, quyền cao chức trọng, gần với tứ đại hộ pháp núi Huyền Không, sao ông ta có thể không đi được!
"Huyết Minh của ta chỉ được xem là thế lực hạng hai thôi, tới nơi này chỉ để đục nước béo cò, không đi đâu!"
Mục Vỹ mỉm cười, đáp rất thản nhiên.
Cho dù lúc này Huyết Minh là thế lực hạng hai hay hạng một, hắn chắc chắn sẽ không làm những chuyện phí sức như nịnh hót đó đâu!
"Mục minh chủ khiêm tốn rồi, thế lực dám công khai đối nghịch với núi Huyền Không ta mà là hạng hai thì chẳng phải núi Huyền Không ta đây đã bị dọn sạch đời nào rồi sao?", Huyền Ngọc Đức cũng mở miệng, còn có thêm chút uy hiếp trong đó.
"Thôi thôi!"
Mục Vỹ ra chiều bất lực: "Huyết Minh của ta thật sự vẫn còn non quá. Hây dà, núi Huyền Không trên mặt nổi được dẫn dắt bởi Huyền Ngọc Đức, nhìn qua chỉ có một đội nhưng trong tối còn có một đội nữa. Bọn ta không thông minh được bằng núi Huyền Không đâu!"
"Ồ, không đúng, có thể trong tối không chỉ có một đội thôi đâu!"
Hả?
Mục Vỹ vừa dứt lời, mọi người ở đây lập tức hiểu ra.
Lần này đội núi Huyền Không do Huyền Ngọc Đức chỉ đạo, thoạt nhìn thì là một đội nhân mã nhưng trong tối còn có một nhóm khác nữa ư?
"Ngươi nói bậy!"
"Hửm? Nói bậy?"
Mục Vỹ chỉ vào Trĩ Thiên Thương của nhánh Cổ thuật, mỉm cười bảo: "Bạch Tuyệt và tiền bối với thực lực sâu thâm khó lường phía sau ngươi nữa, có phải nên xuất hiện rồi không!"
Cho đến bây giờ, mọi người mới chú ý đến những người bên nhánh Cổ thuật.
Không ai có thể ngờ rằng Bạch Tuyệt dẫn theo một đội khác và trốn ở nơi này.
"Mục Vỹ, ngươi thật lợi hại!"
Bạch Tuyệt hiểu mình không che giấu nổi nữa.
Thôi thì cứ lộ mặt thôi.
"Cảm ơn đã khen nhưng ta không lợi hại bằng Bạch Tuyệt ngươi đâu. Ngươi vu oan giá họa, ẩn thân giấu mặt, cái gì cũng thông thạo. Trong mắt ta, ngươi còn lợi hại hơn Huyền Vô Tâm rất nhiều đó!"
Nhìn thấy nụ cười tươi trên mặt Mục Vỹ, trong mắt Bạch Tuyệt cũng hiện lên ý cười nhưng đầy lạnh lùng.
"Bạch Tuyệt, Bạch Tình Thiên, sao các ngươi lại ở đây?"
Nhìn thấy hai người xuất hiện, Huyền Ngọc Đức sửng sốt.
Trong chuyến đi này, ông ta đã nhận lệnh của thiên chủ đi vào hang rồng nhưng thiên chủ vẫn chưa ra lệnh cho đám người Bạch Tuyệt tới đây mà.
"Diễn, cứ diễn tiếp đi!"
Vạn Vô Sinh không nhìn nổi nữa, hừ một tiếng: "Núi Huyền Không đúng là đủ chiêu trò, mặt ngoài thế này, sau lưng còn chuẩn bị một cái hố khác chờ mọi người".
"Huyền Ngọc Đức, ông diễn cũng giống lắm", Vỹ thánh sử cũng cười khẩy tiếp lời: "Bảo bọn ta đi lên đối phó với bầy sói Hắc Lân theo ông, sau đó đợi bọn ta kiệt sức thì để Bạch Tình Thiên ra mặt chiếm lấy xương rồng và trứng rồng chứ gì?"
Những người ở đây đều là lão yêu tinh, sao lại không hiểu được đạo lý này.
Một khi bọn họ đánh nhau sống chết, mệt mỏi kiệt sức, kẻ ngư ông đắc lợi chính núi Huyền Không.
"Hiểu lầm, tuyệt đối là hiểu lầm!"
Huyền Ngọc Đức tỏ ra đau đớn: "Thiên chủ nhà ta chỉ phái ta đến thôi, có phái bọn họ tới đâu!"
"Đương nhiên là hiểu lầm rồi!"
Mục Vỹ tiến lên từng bước: "Bởi vì Bạch Tình Thiên vốn đã ẩn giấu trong nhánh Cổ thuật mấy trăm năm rồi, mỗi ngày đều truyền đạt tin tức về hang rồng cho núi Huyền Không các ông, núi Huyền Không các ông đã nhắm vào hang rồng từ lâu rồi!"
Những lời này thật ra là do Mục Vỹ bịa ra.
Hắn vốn không biết rốt cuộc Bạch Tình Thiên đang làm gì.
Nhưng mà rất hiển nhiên, hiệu quả của những lời này không ngoài dự đoán.
Sắc mặt của các thế lực lớn lập tức thay đổi.
Nếu vừa rồi bọn họ đi lên cùng Huyền Ngọc Đức thì chắc lúc này đã bị sập bẫy rồi.
Nhưng người tức giận nhất chính là Trĩ Thiên Thương.
"Bạch Tuyệt huynh, huynh cứu ta ở núi Huyền Không chỉ vì lợi dụng ta sao?"
Trĩ Thiên Thương nhìn Bạch Tuyệt, hắn ta không phải kẻ ngốc.
Thảo nào năm xưa Trĩ Thiên Thương quen biết với Bạch Tuyệt, sau đó Bạch Tuyệt đề cử Bạch Tình Thiên với hắn ta làm người liên lạc trung gian với núi Huyền Không. Sau đó nữa, Bạch Tình Thiên lại đề cử Lãm Kim Lâu và Ám Ảnh Các trở thành đối tác buôn bán với nhánh Cổ thuật bọn họ.
Mọi chuyện đều có vẻ chỉ là tình cờ, nhưng giờ nghĩ kĩ lại mới thấy trùng hợp quá mức rồi!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất