"Thưa phó cung chủ, đệ tử đã lục soát khắp nơi nhưng không thấy Lâm Chính Anh đâu cả!"
Một tên thanh niên nói với vẻ cung kính: "Có lẽ lão hồ ly kia cũng sợ chúng ta gây rắc rối cho mình nên đã vứt bỏ những người này, bản thân thì lo bỏ trốn!"
"Hừ!"
Hàn Doãn hừ lạnh rồi nói: "Lão hồ ly này thức thời đấy. Giết một nữ đệ tử của thánh địa Huyền Nguyệt thì không nói, đằng này dám giết luôn cả đệ tử Cửu Hàn Thiên Cung ta. Nhà họ Lâm tưởng liên minh với nhà họ Thạch và nhà họ Kim là vô địch rồi, dám khiêu chiến Cửu Hàn Thiên Cung luôn đây mà!"
"Vậy sau chuyến này về có cần gây khó dễ cho nhà họ Lâm không thưa phó cung chủ?"
"Không vội!"
Hàn Doãn phất tay, dặn dò: "Nhà họ Lâm và hai gia tộc lớn kia còn phải đối phó với Huyết Minh nữa. Giờ chưa phải lúc để lật mặt, có điều người của thánh địa Huyền Nguyệt đã giúp chúng ta dọn dẹp những người này rồi, xem như bớt được vài chuyện".
"Ta thấy Mục Vỹ và Tiêu Doãn Nhi ở trong đó hình như chỉ mây mưa một trận thôi chứ không được bảo bối gì, chuẩn bị rút lui thôi. Nơi này không có trứng rồng!"
"Rõ!"
Câu vừa dứt, đám người Cửu Hàn Thiên Cung lần lượt rời đi.
Vỹ thánh sử dõi mắt nhìn theo hướng bọn họ rời đi, ánh mắt đầy lạnh lùng.
Sau khi Mục Vỹ gia nhập vòng chiến, nhà họ Lâm và hai gia tộc lớn như rắn mất đầu, hai đến ba mươi người còn sống sót nhanh chóng bị kết liễu.
Không lâu sau, cuộc chiến kết thúc.
Mục Vỹ thở hắt ra, tâm trạng bình tĩnh trở lại.
Lúc ở trong mê cung, ba gia tộc lớn đã bị hắn làm tổn thất hơn một nửa nhân lực, những kẻ đi theo Lâm Chính Anh đến đây còn chưa đủ một phần mười. Mất đi ông ta, bọn chúng đều chỉ là một đám ô hợp.
"Vỹ ca, vất vả cho huynh rồi!"
Tiêu Doãn Nhi nhìn Mục Vỹ, khích lệ hắn.
"Không vất vả chút nào!"
Mục Vỹ cười vui vẻ đáp. Tiêu Doãn Nhi đi tới rồi lấy khăn tay lau mồ hôi cho hắn.
"Khụ khụ!"
Vỹ thánh sử thật sự không nhìn nổi dáng vẻ tình chàng ý thiếp hai người, ho khan một cách bất mãn.
Nhưng Tiêu Doãn Nhi vẫn tiếp tục lau mồ hôi cho Mục Vỹ như không nghe thấy gì cả.
Cảnh tượng này làm rất nhiều đệ tử thánh địa Huyền Nguyệt đứng xung quanh sợ ngây người.
Đã bao giờ họ thấy Tiêu Doãn Nhi lau mồ hôi cho người khác một cách thân mật như vậy đâu!
Gào...
Nhưng trong lúc mọi người dọn dẹp, một tiếng gầm đinh tai nhức óc vang vọng trong hang rồng.
Tiếng gào ấy vang thật xa, tiến thẳng lên chín tầng trời.
Thậm chí nó vượt qua khỏi phạm vi hang rồng và lan truyền khắp Thập Vạn Đại Sơn, cuối cùng khuếch tán trong tiểu thế giới Tam Thiên.
Tiếng rồng ngâm lanh lảnh này khiến ai nấy trong tiểu thế giới Tam Thiên đều rúng động.
Tại tổng đàn của Vu tộc, Vu tổ đang ngồi bỗng giật mình, ánh mắt đầy khó tin.
"Thần Long! Là Thần Long thật sao?"
Trong đôi mắt Vu tổ đầy vẻ không tưởng tượng nổi. Lão thì thào: "Cả đời Vu Đỉnh Thiên ta đây chưa bao giờ được thấy mặt mũi Thần Long ra sao cả!"
"Lão tổ, sao người không vào hang rồng vậy ạ?"
Long Ngọc Tử - tù trưởng bộ lạc Cổ Long lên tiếng.
"Ha ha cậu cũng biết rồi đấy, một khi ta vào hang rồng thì không chỉ cao thủ của các thế lực lớn mà những cường giả đứng đầu, thậm chí người đó của thánh địa Huyền Nguyệt, núi Huyền Không, Cửu Hàn Thiên Cung và Vô Cực Ma Tông đều sẽ nhúng tay vào cuộc thám hiểm này. Mấy người đó ai mà không một bụng tính toán!"
"Họ đều đang kiên nhẫn chờ đợi cả đấy. Khi nào tình hình mất kiểm soát tự khắc họ sẽ lộ mặt!"
"Hóa ra là vậy!"
Long Ngọc Tử gật đầu.
Y vẫn còn suy nghĩ nông cạn quá, cứ tưởng với tu vi của Vu tổ thì sẽ không có ai khác lấy được trứng rồng.
Nhưng thật sự là nếu Vu tổ vào hang rồng, sợ rằng cường giả đứng đầu của những phe phái lớn kia sẽ không cam lòng chịu thua.
"Để chờ xem thế nào đã!"
Vu tổ từ từ ngồi xuống, nét mặt đầy lo âu: "Mong rằng Vũ Nhi sẽ bình an".
Thật sự thì việc phân chia bộ tộc trong Vu tộc hiện nay đã trở nên quá mức cực đoan.
Ban đầu mục đích của các lão tổ tông chỉ là muốn kiểm tra khả năng thống trị của hai phe mà thôi, nhưng phát triển đến hôm nay thì đã biến thành tai hại rồi.
Nhưng cũng may lão vẫn còn kiểm soát được tình hình!
Nếu không, e rằng Vu tộc sẽ bị người khác lợi dụng trong tương lai!
"Nếu tiểu tử này mang tin tốt về được cho ta thì hay biết mấy!"
Vu tổ lầm bầm, vẻ nhớ nhung lộ ra trên mặt.
Năm đó, lúc còn trẻ, lão đã may mắn được gặp Vỹ tôn giả một lần.
Phải công nhận đó là nhân trung long phượng, thiên chi kiêu tử.
Thời điểm đó, Vỹ tôn giả là một người có chí lớn, từng lời nói và cử chỉ đều tràn đầy nhiệt huyết.
Hình như phải đến mười nghìn năm sau Vu tổ mới gặp lại một người thanh niên lợi hại như thế. Thời đại của hắn đã sắp trỗi dậy. Có lẽ hắn sẽ nổi trội hơn cả Vỹ tôn giả trong quá khứ, nhưng thực hư thế nào đâu ai biết được!
Không chỉ tiểu thế giới Tam Thiên mà gần như toàn bộ võ giả có mặt trong hang rồng đều chấn động.
Tiếng rít gào đinh tai nhức óc kia truyền đến quá bất ngờ, thậm chí, rất nhiều võ giả đang leo lên núi Long Cốt bị âm thanh dữ tợn ấy làm vỡ tim và đầu, chết tại chỗ.
Đám người Vỹ thánh sử, Mục Vỹ nghe thấy tiếng gầm ấy cũng giật mình.
"Tiếng gì thế?"
Tiêu Doãn Nhi hốt hoảng hỏi.
"Rồng ngâm!"
Mục Vỹ bình tĩnh trả lời: "Xem ra hang rồng này không hề đơn giản như bề ngoài. Chẳng ngờ được có cả tiếng rồng ngâm, ta nghĩ sẽ có thêm những thứ khác nữa!"
"Đi thôi, xem thế nào!"
Vỹ thánh sử điềm tĩnh lên tiếng.
Mọi người lập tức lao ra khỏi cung điện và chạy về hướng tiếng rồng ngâm phát ra.
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất