Chương 1003: Mười bước
Lúc này, Mục Vỹ đang đứng ở vị trí của bước thứ ba, sau đó ngoái lại nhìn những người khác đang đứng trên bãi đá.
Có lẽ bây giờ, tất cả bọn họ đều rơi vào Hoan Sát Trận rồi.
Nếu không giết hết các đối thủ ở trong đó thì họ không thể xuất hiện được!
Giả sử đại trận ở các tảng đá mà không có cấm chế thì đây quả là cơ hội tốt để xử lý hết đám này.
“Ta không chơi với các người nữa, đi trước nha!”
Thấy bọn họ ở trong Hoan Sát Trận, người thì cau mày, kẻ thì tái mét mặt, thậm chí có người còn hộc máu, Mục Vỹ xua tay rồi bước tiếp.
Sau đây sẽ là bước thứ tư.
Mục Vỹ biết mỗi một bước chọn sai trong Hoan Sát Trận thì mức độ nguy hiểm sẽ tăng dần lên.
Đối thủ ở lần đầu tiên là mười cường giả cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ năm, nếu hắn bước sai tiếp thì nhất định đối thủ xuất hiện sẽ mạnh hơn cấp ban nãy.
Bước thứ tư thành công!
Bước thứ năm thất bại!
Cảm thấy cảnh vật xung quanh lại biến đổi, Mục Vỹ biết mình bước sai rồi.
Nhưng, đây đã là bước thứ năm rồi!
Hình như phía trước có một kiếm khách cầm kiếm xuất hiện, kiếm Thanh Khuyết dài ba thước trở nên bén nhọn và bá đạo khi ở trong tay người đó.
Tuy nhiên, khi nhìn thấy kiếm khách có thực lực cảnh giới Vũ Tiên tầng thứ sáu này, Mục Vỹ lại mỉm cười.
Bởi bây giờ, hắn đã là một kiếm khách lĩnh ngộ kiếm tâm tầng thứ bảy.
Nhưng mấy năm qua, hắn chưa có cơ hội sử dụng kiếm thuật mà mình tu luyện.
Không phải vì hắn không thể, mà tại không có đối thủ xứng tầm.
Sau khi bị kiếm khách áo trắng tẩn cho vô số lần trong Thần Không Bảo Động, Mục Vỹ phát hiện kiếm khách thật sự phải như kiếm khách bóng trắng đó.
Mỗi đường kiếm của người đó đều đòi hỏi trình độ tinh giản cực cao về kiếm thuật, nhưng độ chuẩn xác vẫn cực lớn!
Bây giờ, ngoài võ kỹ mà Mục Vỹ có thể lấy được khi khiêu chiến kiếm khách áo trắng trong Thần Không Bảo Động ra thì hắn không để tâm đến các võ kỹ khác nữa.
Mục Vỹ vừa chém một kiếm thì kiếm khách ảo đó cũng tấn công theo ngay!
Bắt chước à?
Trông thấy vậy, Mục Vỹ đờ ra.
Ảo ảnh này đang mô phỏng kiếm chiêu của hắn ư?
“Hay lắm! Để ta xem ngươi và kiếm khách áo trắng cách biệt thế nào!”
Mỗi lần Mục Vỹ khiêu chiến, kiếm khách áo trắng đều sử dụng kiếm chiêu mà hắn dùng, nhưng hình như lần nào hắn cũng bị chém chết thì phải.
Lần này, khi thấy ảo ảnh cũng sử kiếm chiêu giống mình, Mục Vỹ chợt nảy ra một ý muốn dạy dỗ người khác.
“Ông đây bị tên kia đánh suốt ngày rồi, chẳng lẽ giờ lại đến lượt ngươi!”
Mục Vỹ cầm kiếm rồi cất bước.
Cheng…
Hai thanh kiếm va chạm, Mục Vỹ lùi lại một bước, nhưng ảo ảnh đó lại lùi những ba bước.
Một kiếm này đã phân định cao thấp!
“Ha ha, lên đi!”
Mục Vỹ nhìn ảo ảnh đó rồi mỉm cười cực kỳ đắc ý.
Lần này, hắn sẽ trả lại hết những nỗi nhục nhã phải chịu đựng trong Thần Không Bảo Động!
Một kiếm vừa rồi đã khiến Mục Vỹ lấy lại tự tin nên hắn lại vung kiếm lên tiếp.
Hắn phải giải quyết ảo ảnh này thật nhanh mới được, nếu không Thạch Châm và Lâm Chính Anh ở phía sau mà đuổi kịp thì sẽ đập hắn tan xác pháo mất.
Vù…
Một âm thanh vang lên, cảnh tượng trước mắt Mục Vỹ đã thay đổi.
Tiếp theo đến bước thứ sáu.
Mục Vỹ cất bước, nhưng không có hiện tượng kỳ lạ nào xảy ra.
Bảy bước!
Mọi thứ vẫn vậy.
Nhưng lúc này, chợt có những âm thanh hỗn tạp vang lên ở phía sau.
Nhóm Lâm Chính Anh đã thoát khỏi Hoan Sát Trận.
“Chết tiệt!”
Bây giờ khi đã phản ứng lại và trông thấy Mục Vỹ đi xa hơn mình một đoạn dài, ai nấy đều tỏ vẻ phẫn nộ.
Vì trong số họ, đã có người phải bỏ mạng trong Hoan Sát Trận.
“Lâm huynh, chúng ta không thể bước bừa được, giờ hãy chia đệ tử ra rồi mỗi người bước một bước để thử xem bước nào không có trận pháp”.
Thạch Châm lạnh lùng nói: “Chỉ cần hai chúng ta đuổi kịp hắn thì tiểu tử này chết là cái chắc”.
Bọn họ có khoảng năm, sáu mươi người, mỗi hàng đá có mười viên, nếu có chín người bước sai thì viên đá cuối cùng sẽ đúng và không có nguy hiểm gì.
Phân loại theo cách đó thì ít nhất họ cũng có thể an toàn đi được sáu, bảy bước.
“Kế hay!”
Nghe thấy vậy, Mục Vỹ chợt vỗ tay rồi cười nói: “Lấy tính mạng thuộc hạ của mình ra để đánh cược, quả nhiên không hổ là trưởng lão của gia tộc lớn, coi mạng người như cỏ rác!”
Nghe thấy thế, võ giả của hai gia tộc cũng luống cuống hẳn lên.
Ban nãy, họ đã tận mắt trông thấy có mấy người chết trong Hoan Sát Trận và không thể thoát ra ngoài được nữa.
“Hừ, kế ly gián à!”
Thạch Châm nhìn Mục Vỹ rồi lạnh giọng nói: “Ai dám không tuân lệnh, giết không tha!”
Nghe thấy vậy, mọi người lập tức im lặng.
Họ sợ chết, nhưng nếu không nghe lệnh thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.
“Nhanh!”
Lâm Chính Anh cũng thúc giục.
So với tính mạng của mọi người thì ông ta sợ Mục Vỹ sẽ chạy thoát hơn.
Mục Vỹ biết mình bây giờ chẳng khác nào kẻ dò đường, nếu bước tiếp theo hắn thành công thì bọn họ sẽ ghi nhớ và bước vào đó, còn nếu hắn thất bại thì họ cũng sẽ lưu ý để bỏ qua bước ấy.
Nhưng dù thế nào thì cũng bất lợi cho hắn.
Hơn nữa đối phương còn người đông thế mạnh, nên không khó để tìm được một vị trí đúng nhờ lợi thế này.
Một khi Thạch Châm và Lâm Chính Anh đuổi tới thì hắn sẽ đi chầu diêm vương ngay.
Nhưng may mà hình như hai người họ chỉ nhìn chăm chăm vào hắn, chứ không chú ý tới mắt rồng đang lấp lánh ở cách đó khoảng mấy trăm mét.
Nếu không, e là hai người họ đến Hoan Sát Trận cũng không màng mà lập tức lao tới ngay.
Nhưng rõ ràng bây giờ không phải là lúc do dự, mà phải chạy thật nhanh!
Truy cập tên miền Tamlinh247.Online nếu không vào được web nhé
Top Truyện hay nhất